Tuyết Ngục - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:21:25
Lượt xem: 747

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta chân trần vòng qua tấm bình phong, nàng nhích trong giường, chừa cho một chỗ. Chúng cạnh , Đoạn Dương công chúa khẽ hỏi:

 

"Tuyết nhi, ngươi nhớ ?"

 

Ta suy nghĩ một lúc đáp: "Ta còn nhớ trông như thế nào nữa."

 

Đoạn Dương công chúa thở dài: "Mẹ . Từ khi mất, phụ vương từng cưới nữ nhân nào khác vương phi."

 

Nàng im lặng một lát, lo lắng : "Nếu còn ở bên, phụ vương sẽ đây?"

 

Ta an ủi nàng như thế nào, lời sự chia ly luôn quá đỗi nhạt nhòa. Ta khẽ ngoắc ngón tay nhỏ của nàng, : "Công chúa, nhất định sống an lành, như vương gia mới yên tâm."

 

Giọng của Đoạn Dương công chúa trở nên trầm thấp: "Tuyết nhi, ngủ , mệt ."

 

Ta mơ màng chìm giấc ngủ. Đến nửa đêm, khát nước, tỉnh dậy tìm nước uống, nhưng thấy Đoạn Dương công chúa co ro ở cuối giường, ôm lấy đầu gối, lặng lẽ nức nở.

 

Ta giật hoảng hốt, vội hỏi: "Công chúa, chuyện gì ?"

 

Hồng Trần Vô Định

Thấy tỉnh dậy, Đoạn Dương công chúa còn kìm nén tiếng , : "Tuyết nhi, nếu ngươi lấy chồng, ngàn vạn đừng lấy chồng xa nhà. Ta hối hận , rời xa gia đình, nhưng còn cách nào..."

 

Ta ôm lấy nàng, để nàng đến nỗi nghẹn ngào trong vòng tay . Có lẽ Vương gia vĩnh viễn sẽ , đêm ngày xuất giá, nữ nhi của ông đau lòng đến mức đứt từng khúc ruột.

 

Sáng sớm hôm , Đoạn Dương công chúa bộ lễ phục cưới đỏ rực, với nụ rạng rỡ, bước từ biệt vương gia, như thể chẳng chuyện gì xảy đêm hôm . Vương gia tự tay đội khăn trùm đầu cho nàng, hai vốn tươi, nhưng khi khăn trùm hạ xuống, ai thể che giấu nỗi buồn trong ánh mắt.

 

Ta đỡ Đoạn Dương công chúa lên kiệu hoa, bàn tay nàng lạnh lẽo, một chút ấm áp. Khi nàng cúi xuống bước kiệu, thì thầm bên tai nàng: "Công chúa, chúc lên đường bình an."

 

Nàng gì, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y để đáp .

 

Tấm rèm kiệu rủ xuống, Vương gia đặt tay lên khung kiệu, ngừng dặn dò: "Đoạn Dương, nhớ thư cho cha nhé, nếu quen về ăn uống, chỗ ở, nhất định thư về cho cha..."

 

Đoạn Dương công chúa trong kiệu hoa vẫn im lặng, một lời. Ta dám tưởng tượng gương mặt nàng lúc như thế nào phía tấm khăn trùm.

 

Giọng của quan lễ nghi vang lên sắc bén, phá vỡ sự yên tĩnh của Nhuyễn Viễn Quan.

 

"Giờ lành đến!"

 

Nhạc lễ bất ngờ nổi lên, một thái giám bên cạnh Vương gia khuyên nhủ: "Vương gia, xin hãy buông tay, đừng lỡ giờ lành."

 

Vương gia do dự lâu, cuối cùng cũng từ từ buông tay khỏi khung kiệu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuyet-nguc/chuong-2.html.]

Khắp nơi là màu đỏ rực, đoàn Tây Nhung hộ tống kiệu hoa của Đoạn Dương công chúa, tiếng rộn ràng vượt qua Nhuyễn Viễn Quan, tiến về con đường đầy bụi vàng, dãy núi tuyết trập trùng, và thảo nguyên mênh m.ô.n.g vô tận.

 

Vương gia nơi cổng quan lâu, lâu, cho đến khi đoàn xe của Đoạn Dương công chúa mờ dần thành một ảo ảnh đỏ thẫm nơi phương xa.

 

Cha bên cạnh Vương gia, khẽ : "Vương gia, gió Tây Bắc mạnh quá, chúng nên về thôi."

 

Vương gia gật đầu, nhưng dường như trong khoảnh khắc nào đó, ông đột nhiên , chạy lên tường thành của Nhuyễn Viễn Quan.

 

"Đoạn——Dương——"

 

Vương gia gọi lớn về hướng Đoạn Dương công chúa rời , nhưng tiếng của ông nhanh chóng tan biến trong cơn gió dữ dội.

 

Gió lạnh Tây Bắc thổi tung mái tóc của Vương gia, bóng dáng cô đơn của ông tường thành, trông như già nhiều chỉ một đêm.

 

Cha bất giác đưa tay ôm lấy vai , nép chiếc áo choàng của cha, cảm thấy ấm áp và yên bình. Thật lâu , và cha những cử chỉ thiết như thế .

 

Khi Vương gia bước xuống từ tường thành, đôi mắt của ông trở điềm tĩnh, lộ rõ cảm xúc vui buồn. khi ngang qua cha , ánh mắt của ông dừng .

 

Vương gia dường như vô tình một câu: "Châu Dục Tuyết, nữ nhi của ngươi tầm thường , vinh hoa phú quý của nàng trong tương lai còn dừng ở đây."

 

Cha đột nhiên cứng đờ .

 

Đêm đó, chúng nghỉ ở quan trạm của Nhuyễn Viễn Quan theo lệnh Vương gia. Nửa đêm, khi rửa mặt xong và chuẩn ngủ, cha bỗng nhiên gõ cửa phòng, gõ khẩn trương và kín đáo.

 

Cha kéo tay vội vã ngoài, thấp giọng : "Tuyết nhi, mau trở về nhà của Yến bá phụ , nếu ai hỏi, hãy con bệnh nặng, thể rời giường. Những ngày đừng ngoài nếu việc gì quan trọng!"

 

Ta xảy chuyện gì, nhưng thấy cha căng thẳng như , lòng cũng rối bời.

 

Khi chúng gần đến cửa tây của quan trạm, một tiếng rít sắc nhọn bất chợt vang lên từ phía . Tiếp theo đó, một mũi tên sắc lạnh cắm thẳng cánh cửa mặt chúng .

 

Cả và cha đều hít một lạnh, thì thấy Vương gia bậc đá xa, trong tay cầm cây cung dài, ung dung nghịch chơi. Ánh trăng chiếu lên chiếc nhẫn ngọc tay ông, lạnh lùng như sương.

 

"Tham kiến Vương gia." Cha trấn tĩnh , cúi đầu chào hỏi.

 

Vương gia bước tới, mỉm nhẹ nhàng: "Châu Dục Tuyết, khuya , ngươi định ?"

 

Trán cha bắt đầu lấm tấm mồ hôi, khom đáp: "Bẩm Vương gia, Tuyết nhi khỏe, hạ quan định đưa con bé về nhà nghỉ ngơi vài ngày."

 

"Ồ, ?" Vương gia nhướn mày : "Thật trùng hợp, quân của ngự y theo, để gọi ngự y đến xem qua cho Tuyết nhi nhé?"

 

Cha lập tức từ chối, đưa lưng: "Không cần , chỉ là bệnh vặt thôi, cần phiền ngự y đại nhân."

Loading...