Tuyết Ngục - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:38:30
Lượt xem: 577

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yến Thành Lương cũng vẻ bối rối, suy nghĩ một lúc : "Chắc là... lỡ lưng rằng chân bệ hạ ít lông, mà ngài thấy chăng?"

 

Ta nghẹn cả họng, cuối cùng chỉ thể trừng mắt một cái: "Yến Thành Lương, ngươi thật đáng đời!"

 

Buổi tối, Lý Mộ Thần đến Đông Cung ăn cơm với . vẻ hôm nay đói, ăn vài miếng, ánh mắt cứ ngừng liếc về phía .

 

Ta đặt đũa xuống, thắc mắc: "Bệ hạ cứ thần gì?"

 

Hắn suy nghĩ một chút : "Ngươi gặp Yến y quan hôm nay ?"

Hồng Trần Vô Định

 

"À." Ta đáp, thuận tay gắp thêm một miếng cơm: "Gặp ."

 

"Ngươi xót ?"

 

Ta xót? Với cái miệng lẻo mép của Yến Thành Lương, phạt một chút cũng chẳng , khỏi để những lời .

 

"Đáng đời ." Ta trả lời ngắn gọn, tiếp tục ăn.

 

Một nụ bừng nở gương mặt Lý Mộ Thần.

 

Ta hiểu đột nhiên vui vẻ đến , chỉ thấy gắp thêm một miếng thịt lớn bỏ bát của , : "Tuyết Nhi, ăn thêm chút nữa."

 

Ta với đầy vẻ nghi hoặc, hai má phồng lên vì miếng cơm đang nhai dở.

 

Hắn bình thản giải thích: "Trẫm là dùng kế khổ nhục, để ai nhận trẫm và Yến y quan thiết, tránh để khác nghi ngờ."

 

Khổ nhục kế? Ta âm thầm phàn nàn trong bụng, sẵn sàng chịu đòn, kẻ khác thì sẵn lòng đánh. Vậy hai các ngươi thì ?

 

11

 

Lý Mộ Thần chăm chỉ theo lời dặn của Yến Thành Lương, dưỡng thể càng ngày càng cường tráng hơn. Khi những chồi non của cây liễu trong cung bắt đầu đ.â.m chồi, chúng chuẩn sẵn sàng cho việc nối đoạn xương của .

 

Sáng hôm đó, cùng Yến Thành Lương đến Đông Cung từ sớm. Chúng chỉ nửa ngày để thực hiện, bởi nếu Lý Mộ Thần biến mất quá lâu, sẽ khó tránh khỏi sự nghi ngờ của Nhiếp Chính Vương.

 

Khi Lý Mộ Thần đến, chúng khoá chặt cửa tẩm điện của Thái tử từ bên trong, chỉ để Lương Thu canh giữ bên ngoài. Lý Mộ Thần tỏ khá bình thản, hiếm hoi nở nụ với Yến Thành Lương và : "Những việc tiếp theo, trẫm giao cho Yến y quan."

 

Yến Thành Lương nghiêm túc cúi đầu bái: "Thần sẽ dốc hết sức lực."

 

Đau đớn do đoạn xương, như dầu sôi lửa bỏng, đứt đoạn ruột gan. Để kêu lên thành tiếng, Lý Mộ Thần ngậm chặt một chiếc khăn trong miệng, chịu đựng đến mức răng gần như gãy vụn. Ta , thấy gân xanh trán từng đường từng đường nổi lên, mồ hôi lạnh từng giọt lớn lăn xuống, nhưng chẳng giúp gì, chỉ thể liên tục lau mồ hôi trán .

 

Lý Mộ Thần bấu chặt lấy mép giường, đến mức móng tay của thấm cả máu. Ta lo sẽ tự tổn thương , nên đành nắm lấy tay , để dồn lực tay . Hắn đau đến mức nào chứ, tay gần như bóp nát.

 

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, từ bên trái chuyển dần sang bên , từ những đốm sáng rải rác thành những chiếc bóng dài.

 

Cuối cùng, thấy Yến Thành Lương thở phào nhẹ nhõm, : "Xong ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuyet-nguc/chuong-32.html.]

 

Ta ngẩng đầu lên , nước mắt tuôn trào ngừng, lúc nào chẳng .

 

Yến Thành Lương lau sạch vết m.á.u còn sót tay, khi dậy, thể cũng loạng choạng. Cả ba chúng đều kiệt sức.

 

Lý Mộ Thần từ từ mở mắt, giọng yếu ớt đến mức tưởng như từ phát : "Yến y quan, trẫm cảm ơn ngươi."

 

Yến Thành Lương cúi quỳ xuống, cung kính : "Thần chỉ bổn phận của , dám nhận lời tạ ơn của bệ hạ."

 

Lý Mộ Thần lắc đầu, ánh mắt lướt qua , dừng ở Yến Thành Lương: "Nếu các ngươi điều gì , cứ , trẫm sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng."

 

Yến Thành Lương cúi đầu đáp: "Thần chỉ việc của một thầy thuốc, dám cầu thưởng."

 

Trong phòng im lặng, cắn môi, cất tiếng phá vỡ sự im lặng : "Bệ hạ, thần nữ một điều xin."

 

Yến Thành Lương liếc mắt , hề ngạc nhiên, chỉ gật đầu ngầm hiểu và lặng lẽ lui khỏi tẩm điện.

 

Khi trong phòng chỉ còn và Lý Mộ Thần, nhẹ nhàng quỳ xuống bên giường , : "Bệ hạ, thần nữ cầu một ân huệ."

 

Lý Mộ Thần đó , khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Tuyết Nhi gì?"

 

Ta cúi đầu bái , nghiêm túc và thành kính : "Chờ đến khi chân bệ hạ hồi phục, ngài thể... thả thần nữ khỏi cung ?"

 

Nụ môi đông cứng .

 

"Ngươi rời ?"

 

Ta gật đầu: "Cuộc đời bệ hạ sẽ còn gặp nhiều , nhưng cấm cung giam giữ bộ cuộc đời của Tuyết Nhi. Bệ hạ coi Tuyết Nhi là bạn, thì Tuyết Nhi xin mạo thật vài lời. Khi tiến kinh, ai hỏi . Khi nhập cung hoàng hậu, ai hỏi đồng ý . Khi phế truất, cũng ai hỏi nguyện ý . Bây giờ, khi Tuyết Nhi chỉ là một quân cờ bỏ , chỉ mong bệ hạ ban cho ân huệ cuối cùng, để chủ phần đời còn của ."

 

Nghe xong, Lý Mộ Thần im lặng hồi lâu.

 

"Chuyện , để trẫm suy nghĩ thêm." Ngón tay nhẹ gõ lên mép giường: "Trước khi trẫm thể dậy, trẫm sẽ cho ngươi một câu trả lời."

 

Lý Mộ Thần hiệu bảo dậy, xuống bên cạnh giường .

 

Hắn một lúc, khẽ : "Tuyết Nhi, trẫm mệt lắm, ngủ một giấc thật ngon."

 

Ta nhẹ giọng đáp: "Bệ hạ cứ ngủ, Tuyết Nhi sẽ ở đây trông chừng ngài."

 

Lý Mộ Thần gật đầu, nhắm mắt , hô hấp dần dần trở nên đều đặn.

 

Ta ở cuối giường, lặng lẽ ngắm . Lần gần đây nhất quan sát kỹ lưỡng như , lẽ là khi vẫn còn hoàng hậu. Mới chỉ hai năm trôi qua, nhưng nét thanh xuân rạng rỡ khuôn mặt biến mất, đó là những dấu vết của gió sương và thời gian.

 

Loading...