Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TUYẾT PHỦ CUNG TÂM - [Chính Truyện] - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-05-07 08:19:42
Lượt xem: 293

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Quân chắp tay sau lưng, ngón tay không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trắng trên tay, ánh mắt lại xa xăm nhìn về phía trước.

 

Giờ phút này, hắn không nhớ tới Nhan Sơ Tịch, mà lại nghĩ đến Bạch Thiếu An.

Trên đời này, có lẽ chẳng ai hiểu Bạch Thiếu An hơn hắn.

 

Từ ngày Tạ Quân vào thư phòng học vỡ lòng, Bạch Thiếu An đã là thư đồng, là tri kỷ của hắn. 

Tình huynh đệ giữa hai người, cho đến khi Bạch Thiếu An đột ngột qua đời, vẫn chưa từng thay đổi.

 

Khi Bạch Thiếu An qua đời, Tạ Quân vừa đăng cơ chưa tròn hai năm, quan hệ với họ Bạch vô cùng thân thiết.

 

Năm xưa, chính cả nhà họ Bạch hết lòng phò trợ Tạ Quân lên ngôi, một bước lên mây. 

Phụ thân của Bạch Thiếu An là Bạch Lĩnh Vũ, quyền khuynh triều dã, danh vọng lẫy lừng.

 

Lẽ ra Tạ Quân và nhà họ Bạch phải là quân thần đồng lòng, nhưng Bạch Lĩnh Vũ ngày càng kiêu ngạo, nhiều lần vượt quyền, triều đình trong ngoài đều chỉ nhìn theo ý đại tướng quân. 

Tạ Quân khi ấy bị áp chế khắp nơi, khó mà động đậy.

 

Người duy nhất dám công khai phản bác Bạch Lĩnh Vũ, chính là Bạch Thiếu An. 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nhờ có Bạch Thiếu An dám dâng tấu can gián, Bạch Lĩnh Vũ mới không thể một tay che trời, giúp Tạ Quân từng bước đứng vững.

 

Tạ Quân từng nhiều lần muốn ban tước cho Bạch Thiếu An, nhưng hắn lần nào cũng cự tuyệt. 

Cả đời chỉ mở miệng xin một lần, là xin Tạ Quân đích thân tới phủ Đại tướng quân làm chứng, dự lễ thành thân của hắn và vị thứ nữ dòng chính phủ Yến Quốc công — Nhan Tịch Lam.

 

Tạ Quân đã lập tức gật đầu. 

Hắn nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ khiến ai nấy đều vui lòng, nhưng không ngờ tất cả lại kết thúc quá đỗi đột ngột.

 

Khi Bạch Thiếu An ra đi, đến một lời trăn trối cũng không để lại.

 

Tạ Quân từng muốn vì cố hữu mà ngừng triều một ngày, khóc cho thỏa lòng, nhưng vừa mở mắt đã là sự thúc ép từng bước của Bạch Lĩnh Vũ, là chính sự và quyền thế cuốn hắn lao về phía trước, không cho hắn thời gian đau thương.

 

Nỗi đau ấy, hắn đã chôn giấu trong lòng thật lâu, không dám chạm vào, không dám nhắc tới, chỉ biết cố quên đi, chỉ sợ một tia gợn sóng trong hồi ức sẽ biến thành cơn sóng dữ cuốn trôi cả hắn.

 

Lúc này, gương mặt Nhan Tịch Lam bỗng thoáng hiện trong tâm trí hắn.

Hắn không muốn đối diện với nàng, nhưng nghĩ lại, có lẽ người duy nhất từng nếm trải nỗi đau xé gan xé ruột giống hắn… chính là nàng.

 

Mất đi Bạch Thiếu An, mất đi Nhan Sơ Tịch, nàng cũng chẳng khác nào đã c.h.ế.t đi một nửa trái tim rồi.

 

"Thì ra nàng cũng giống trẫm, đều là những kẻ đáng thương giữa cõi đời này."

 

Trái tim Tạ Quân khẽ run lên. Hắn xoay người lại, lạnh giọng phân phó với nội thị phía sau:

 

"Khởi giá, đến điện Hợp Hoan."

 

11.

Nhan Tịch Lam đã nhiều ngày không bước chân ra khỏi cửa phòng, nhưng mọi chuyện trong cung, chẳng điều gì thoát khỏi tai mắt của nàng. 

 

Dù thân là Thần phi, sống những ngày tháng chẳng dễ dàng gì, nàng vẫn chưa từng khắt khe với người trong điện. 

Nhờ vậy, các cung nữ được nàng đối đãi tử tế đều rất lanh mắt thính tai, không bỏ sót bất kỳ gợn sóng nào trong làn nước tĩnh lặng của hậu cung.

 

Nghe tin Chi Ninh đã được đưa về điện Tuyên Chính, Nhan Tịch Lam mới yên lòng. 

Nàng biết, Bạch Ức Tiêu đã chạm gần bờ thất bại, nhưng nàng chưa thể buông lỏng, bởi rất có thể đêm nay Tạ Quân sẽ đến thăm nàng — cơ hội này, nàng nhất định phải nắm lấy.

 

Giữa trưa, nàng sai Tố Ngọc hầu hạ tắm rửa bằng khăn ấm tẩm hương lộ, gội chải tóc thật sạch, không dám dùng hương liệu quá nồng, chỉ nhẹ điểm chút phấn hương hoa nhài ở đuôi tóc. 

 

Uống thuốc xong buổi tối, nàng súc miệng thật kỹ, còn ngậm một viên đinh hương cho thơm miệng, chẳng bao lâu, hơi thở đã trở nên thanh khiết như lan.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuyet-phu-cung-tam-chinh-truyen/chuong-14.html.]

Mọi thứ đã sẵn sàng, Nhan Tịch Lam ngồi trước gương nhìn lại bản thân, khuôn mặt tái nhợt của người trong gương lại mang vẻ tiều tụy đáng thương, một mỹ nhân bệnh tật khiến ai thấy cũng không nỡ rời mắt. 

Lúc này nàng mới nở một nụ cười mãn nguyện, sau đó sai Tố Ngọc tắt đèn, đi nghỉ sớm.

 

Tạ Quân đêm ấy đến rất muộn. 

 

Nhan Tịch Lam đã chờ đến có chút buồn ngủ, giữa mê và tỉnh, nàng mơ hồ nghe thấy màn trướng lay động, một luồng gió đêm ùa vào, xua tan mùi thuốc đậm đặc trong phòng.

 

Tố Ngọc canh đêm đứng dậy rất nhanh, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, chỉ chốc lát sau liền lặng lẽ lui ra khỏi phòng.

 

Dù chỉ ngủ chập chờn, Nhan Tịch Lam cũng lập tức tỉnh táo. 

Không cần mở mắt nàng cũng biết — người đến chính là Tạ Quân.

Nàng cố ý trở mình, nghiêng mặt về phía ánh nến, miệng khẽ lẩm bẩm vài tiếng, tỏ vẻ ngủ không yên.

 

Quả nhiên, Tạ Quân đứng bên giường nàng một lúc rồi ngồi xuống, cúi người, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán nàng.

 

Mi mắt Nhan Tịch Lam khẽ run, rồi từ từ hé mở. 

 

Tạ Quân không ngờ nàng tỉnh lại, ánh mắt khẽ d.a.o động, rụt tay về, định đứng lên rời đi.

Nhưng vừa xoay người, hắn đã bị Nhan Tịch Lam từ phía sau ôm chặt lấy.

 

Một lọn tóc mềm khẽ chạm vào vai Tạ Quân, hương nhài thoang thoảng quyện trong gió đêm. 

Nhan Tịch Lam tựa người vào lưng hắn, hơi thở ấm nóng phả nơi tai, dịu dàng mà như có ma lực mê hoặc lòng người.

 

"Bệ hạ… là thần thiếp đã làm sai điều gì sao?"

 

Giọng nàng run rẩy khác thường, khiến lòng Tạ Quân thắt lại. Hắn khựng lại, cuối cùng vẫn không rời đi. 

Nhan Tịch Lam đưa bàn tay thon nhỏ nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay hắn, từng chút một, thận trọng như một chú mèo con đang thăm dò.

 

Thấy Tạ Quân không tránh né, thân thể hắn cũng không còn căng cứng như ban nãy, nàng liền đưa tay vòng qua vai hắn, khẽ dùng lực, quả nhiên hắn liền xoay người lại.

 

Đập vào mắt Tạ Quân, là một khuôn mặt đẫm nước mắt.

Chỉ một cái nhìn ấy thôi, tim hắn như bị xé toạc, đau đến mức quên cả nhịp đập.

 

Tạ Quân không kìm được mà kéo Nhan Tịch Lam vào lòng, chỉ thấy thân thể nàng gầy yếu mềm mại như một dải lụa, dường như chỉ cần hắn buông tay, nàng sẽ lập tức trượt khỏi vòng tay hắn mà biến mất.

 

"Đừng khóc nữa… trẫm không chịu được khi thấy nàng khóc."

 

Giọng hắn khàn đục đến gần như khô cạn, chính hắn cũng chẳng rõ Nhan Tịch Lam có nghe rõ không. 

 

Nàng tựa vào lòng Tạ Quân, tay nhẹ vòng lên cổ hắn, hồi lâu mới mở miệng, run rẩy nói: "Nhưng thần thiếp… tủi thân quá."

 

Tạ Quân chấn động, khoảnh khắc tiếp theo, hắn đã bị nàng kéo ngã xuống giường. 

Gấm vóc rối loạn, hương thơm tỏa khắp phòng, nữ tử dưới thân hắn da thịt ngọc ngà, mềm mại vô lực, ánh mắt chan chứa lệ quang khiến hắn không thể rời mắt.

 

Khi Nhan Sơ Tịch còn sống, hắn chưa từng thấy nàng lộ vẻ thất thố. 

Dù khi mất con, nàng cũng chỉ lặng lẽ khóc một mình trong phòng.

 

Nhưng đêm nay, hắn mới thấy — thì ra gương mặt ấy khi rơi lệ, lại khiến hắn đau lòng đến thế. 

Như hải đường dưới mưa, như sương sớm long lanh, khiến hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng, nâng niu trân trọng.

 

Dù biết người trước mắt không phải là nàng, nhưng Tạ Quân cũng nữa không muốn nhìn thấy Nhan Tịch Lam khóc.

 

Trên giường loan gối phượng, có hai người quấn quýt triền miên. 

Đêm ấy, điện Hợp Hoan cuối cùng cũng đón một đêm mặn nồng.

 

 

Loading...