Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TUYẾT PHỦ CUNG TÂM - [Chính Truyện] - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:30:13
Lượt xem: 258

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy năm vào cung, Nhan Sơ Tịch cuối cùng cũng buông xuôi tất cả, buông tự tôn, buông tình cảm, để lại một cái xác sống, mặc cho quân vương yêu hay ghét.

 

Nàng từng nói, có lẽ đây chính là vận mệnh của nữ tử chốn hậu cung. Nàng đã nhận mệnh rồi. Từ nay sinh lão bệnh tử, đều do trời định. Dùng tháng năm thanh xuân, để đổi lấy một tòa mộ phần uy nghi ở Phượng Lăng.

 

Thế nhưng nỗi bi thương ai oán đó, Tạ Quân chưa bao giờ chịu lắng nghe, càng chẳng chịu thấu hiểu. 

Mãi đến lúc nàng trút hơi thở cuối cùng, hắn vẫn cố lừa mình dối người, ngỡ rằng giữa họ vẫn là một mối duyên tình như thuở tân hôn.

 

Hồi ức dài dằng dặc, cuối cùng cũng kéo Nhan Tịch Lam trở lại hiện tại.

 

Giờ triều sắp tan, nàng không thể để mình tiều tụy quá mức. 

Từ xưa đến nay, sắc phai thì tình cũng nhạt. 

Dù Tạ Quân luôn tự nhận mình si tình, nhưng thiên hạ này, ai dám khác?

 

"Tố Ngọc, lấy cho ta chút đinh hương ngậm miệng, miệng đắng lắm rồi."

 

Tô Ngọc vội lấy đinh hương, rồi giúp nàng rửa mặt, chải tóc. 

Nhan Tịch Lam nhìn gương, vẫn thấy mình quá tái nhợt, đành phải lấy thêm chút phấn hồng, tỉ mỉ tô lên môi.

 

Tạ Quân vội vã trở lại điện Hợp Hoan. Vào đến nơi đã thấy Nhan Tịch Lam nằm nghiêng bên gối, sắc mặt yếu ớt mà phong tình, càng khiến người thương tiếc.

Tạ Quân ngồi xuống bên giường, nghìn lời dỗ dành, trăm câu thề thốt. Hắn nói, hắn và nàng nhất định sẽ lại có con.

 

Lời này rơi vào tai Nhan Tịch Lam, giống như kim châm từng mũi vào tim. Nhưng nàng chỉ cười dịu dàng, nắm lấy tay hắn, yếu ớt đáp:

 

"Lời bệ hạ nói, Tịch Lam ghi khắc trong lòng. 

Chờ khi thần thiếp khỏe lại, nhất định sẽ sinh cho bệ hạ một hoàng tử, để Ninh Ninh có người che chở."

 

Một câu nói đúng ngay tâm ý Tạ Quân, khiến hắn lại càng yêu thương nàng. 

Suốt cả buổi chiều, hắn chẳng rời nửa bước.

 

Nhan Tịch Lam cố nén cơn đau, cả người đẫm mồ hôi lạnh, nhưng gương mặt vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng, ngoan ngoãn nghe Tạ Quân rót hết lời yêu.

Mãi đến khi trời xế chiều, nàng mới nhẹ cau mày, nhỏ giọng tiễn hắn:

 

"Bệ hạ đã chăm sóc thiếp mấy hôm liền. Đêm nay nếu lại nghỉ lại đây, thiếp thật không yên lòng. 

Không nói đến các tỷ muội trong cung vốn đã dễ ghen tuông, bệ hạ mà ngủ không ngon, khó giữ tinh thần xử lý triều chính. Thiên hạ còn cần bệ hạ mà."

 

Tạ Quân nghe nàng nói vậy, không khỏi thất vọng. Hắn khẽ thở dài, đưa tay vuốt gò má nàng, lặng lẽ hỏi:

"Tịch Lam, trẫm đi rồi… nàng có nhớ trẫm không?"

 

Nhan Tịch Lam mỉm cười, dịu dàng đáp lại, giọng nhẹ như gió xuân:

"Không được gặp bệ hạ, đương nhiên sẽ nhớ. 

 Nhưng thiếp bằng lòng chờ, càng chờ lâu, lúc gặp lại càng vui hơn."

 

Nói rồi, nàng đưa tay lên, chạm khẽ vào mặt hắn, mắt long lanh hơi nước.

 

"Tịch Lam từ nhỏ đã không hiểu chuyện, vì thế mà chịu nhiều uất ức. Nhưng may thay, gặp được bệ hạ. 

Những ngày bên bệ hạ, giống như một giấc mộng đẹp. Dẫu chỉ là mộng thì khi tỉnh lại… thiếp cũng mãn nguyện rồi."

 

Nói xong, một giọt nước mắt trong suốt, rơi đúng vào mu bàn tay Tạ Quân.

Hắn siết lấy tay nàng, cảm động thốt lên:

"Có trẫm đây, trên đời này, không ai còn dám bắt nạt nàng."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuyet-phu-cung-tam-chinh-truyen/chuong-29.html.]

Nhan Tịch Lam nghe vậy, cười rạng rỡ. 

Giọng nàng vẫn dịu dàng, mà độc ý trong lòng đã hóa thành lưỡi d.a.o mềm mại:

 

"Tịch Lam biết... biết bệ hạ nhất định sẽ bảo vệ thiếp, vì thiếp mà chủ trì công đạo."

 

Nàng cũng biết, chỉ một câu nhẹ tênh ấy thôi đã đủ để khiến Tạ Quân hạ quyết tâm tận diệt nhà họ Bạch.

 

23

Chớp mắt đã qua hơn một tháng, trong khoảng thời gian này, Nhan Tịch Lam chỉ chuyên tâm nằm trên giường tĩnh dưỡng. 

 

Thuốc thang và các loại bổ phẩm không ngừng đưa vào điện Hợp Hoan, đến nỗi khiến Tô Ngọc cau mày, không nhịn được mà lẩm bẩm than phiền, nói rằng Hoàng thượng chẳng hiểu dược lý, bồi bổ khí huyết phải từ từ, sao có thể ngày nào cũng uống, bữa nào cũng dùng? 

Sớm muộn gì cũng ăn đến hỏng người.

 

Lời của Tố Ngọc vốn là vô tâm, nhưng lại khiến lòng Nhan Tịch Lam như bị ai đè nặng, đột nhiên trầm xuống.

 

Có một đoạn ký ức cũ kỹ trong nàng, bỗng chốc bị những lời kia đánh thức.

Một nghi vấn mà trước nay nàng mãi không thể lý giải, vào giờ khắc ấy, tựa như nhờ lời dẫn dắt vô ý của Tô Ngọc mà dần dần sáng tỏ.

 

Về cái c.h.ế.t của Xung Nhi, trong lòng nàng bỗng sinh ra một suy đoán vô cùng đáng sợ. 

Thế nhưng bây giờ, vẫn chưa phải lúc để điều tra rõ ràng. 

Dù trong lòng như có lửa đốt, nàng vẫn buộc bản thân phải nhẫn nhịn.

Con đường nàng đi mới chỉ được một nửa, nếu giờ lỡ tay để lộ sơ hở, nàng nhất định sẽ hối hận suốt đời.

 

May mắn thay, dường như nàng chẳng cần phải nhẫn thêm bao lâu nữa. 

Nhà họ Bạch đã như trứng chọi đá, bại vong chỉ còn là chuyện trong nháy mắt.

 

Tạ Quân vẫn đều đặn tới thăm nàng mỗi ngày, mỗi lần đến đều là vẻ mặt dịu dàng, lời nói ân cần. 

Nhan Tịch Lam tự nhiên cũng có thể kiên nhẫn đối đãi, ngày ngày lặp lại những câu ngọt ngào, nói nàng tin tưởng bệ hạ, biết rằng ngài nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.

 

Nhưng, nàng chưa từng để Tạ Quân lưu lại điện Hợp Hoan qua đêm.

Bất luận Tạ Quân dỗ dành đến đâu, Nhan Tịch Lam cũng luôn lấy cớ thân thể chưa lành, lời nhỏ nhẹ mà tiễn hắn đi.

Thân thể nàng đúng là không như trước, nhưng việc cự tuyệt ấy, phần nhiều là để cố ý khiến hắn vấp phải vách tường mềm.

 

Tạ Quân xưa nay không chịu được cứng rắn, lại đặc biệt yêu thích nữ tử ôn nhu dịu dàng. 

Hiện tại, Nhan Tịch Lam như một chiếc xích đu đong đưa ngay nơi tâm khảm hắn, sớm đã làm rối loạn lòng dạ quân vương. 

Hắn càng không chạm được, càng thêm khao khát, sẽ lại càng đối với nàng ân cần yêu chiều gấp bội.

Mà một khi sự kiên nhẫn và quan tâm của hắn đều dồn hết cho điện Hợp Hoan, với người khác… e rằng sẽ chẳng còn bao dung gì nữa.

Vị Thục phi khiến Nhan Tịch Lam suýt nữa mất mạng kia và cả nhà họ Bạch mà hắn từ lâu đã muốn trừ khử đều khó thoát kiếp nạn.

 

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Tạ Quân lấy cớ Bạch phu nhân thi hành tà thuật trong cung để trị tội nhà họ Bạch. 

Một dòng tộc hiển hách từng đứng trên đỉnh vinh quang, chỉ sau một đêm, liền tan thành tro bụi.

 

Bạch Lĩnh Vũ bị bãi miễn quan chức, tước bỏ danh vị, bị giam vào ngục. 

Toàn bộ nam đinh trong phủ cũng bị áp giải, đợi ngày xét xử.

Nữ quyến bị sung nhập làm nô tỳ trong cung, đưa tới dịch đình làm việc.

 

Các quan viên trong triều, bất luận trước đây thân cận hay thù địch với nhà họ Bạch, giờ đều thi nhau dâng tấu vạch tội Bạch Lĩnh Vũ, cứ như thể từng có thâm cừu đại hận.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Lúc tòa thành sắp đổ, ai không tranh thủ đạp thêm một cước, ắt cũng khó toàn thân.

Lòng người là thế, thế đạo cũng vậy.

 

 

Loading...