Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TUYẾT PHỦ CUNG TÂM - [Chính Truyện] - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:34:40
Lượt xem: 242

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Ức Tiêu nghẹn họng như bị ai bóp cổ. 

Lúc Bạch Thiếu An qua đời, nàng đã vào cung, nhưng chuyện này nàng biết, bởi Bạch phu nhân không giấu nổi.

 

"Ngươi không được đụng tới Vân nhi! 

Nếu dám tổn thương muội ấy, ta sẽ nói với bệ hạ rằng ngươi vẫn còn vương vấn Bạch Thiếu An!"

 

Nàng vẫn cứng giọng, nhưng khí thế đã yếu đi. 

Nhan Tịch Lam bật cười, chỉ một câu liền chặn họng nàng:

 

"Ngươi nghĩ, Tạ Quân không muốn biết vì sao Bạch Thiếu An lại c.h.ế.t đột ngột sao? 

Ngươi đoán xem, nếu biết được sự thật, hắn sẽ hận ta hay hận nhà họ Bạch?"

 

Bạch Ức Tiêu toàn thân mềm nhũn, chống tay mới không ngã quỵ. 

Nhan Tịch Lam bước tới, vươn móng tay cào lên mặt nàng, để lại một vết m.á.u đỏ tươi.

 

Bạch Ức Tiêu đau buốt, nhưng không dám phản kháng, chỉ căm hận nhìn nàng. 

Nhan Tịch Lam lạnh lùng hỏi:

 

"Khi tỷ tỷ ta sinh Chi Ninh, vì sao lại khó sinh? 

Đừng nói những lời ngụy biện, trong cung Vị Ương, ngoài ngươi ra, không ai muốn lấy mạng nàng cả."

 

Bạch Ức Tiêu nhìn nàng chằm chằm, thấy nét mặt nàng nghiêm túc, bèn khẽ run môi, phải mấy lần mới cất được giọng khàn khàn:

 

"Là ta… Ta sai đại ca đi thông đồng với Yến quốc công, ép ông ta gả ngươi cho nhị ca ta — Bạch Thiếu Toàn. 

Lúc ấy hắn đã mắc lao, chẳng sống được bao lâu, nếu ngươi gả vào để xung hỉ, chẳng mấy mà thành quả phụ. 

Nhà họ Bạch chỉ cần giữ được ngươi bên mình, thì tỷ tỷ ngươi sẽ mặc cho ta thao túng."

 

Nói đến đây, Bạch Ức Tiêu ngẩng đầu, như phát điên mà gào lên:

 

"Ngươi không hiểu được ta căm hận tỷ tỷ ngươi đến thế nào đâu! 

Ta quen biết bệ hạ từ năm bảy tuổi, khi ngài còn là Tam hoàng tử, mỗi lần ta vào cung, ngài đều chơi cùng ta. 

Ngài từng hứa, lớn lên sẽ lấy ta làm vợ! Ta đợi, đợi đến năm mười sáu tuổi, nhưng rồi — tỷ tỷ ngươi xuất hiện, cướp mất tất cả! 

Ta hận nàng! Ta hận đến muốn xé xác nàng!"

 

Câu nói còn chưa dứt, đã bị Nhan Tịch Lam tát một cái lật mặt. 

Dưới ánh trăng, Bạch Ức Tiêu thấy m.á.u nhỏ trên mu bàn tay mình, thế nhưng nàng ta chẳng thấy đau.

 

Bao nhiêu ấm ức đã chịu, bao nhiêu thứ đánh đổi — nàng đã chẳng còn đường lui.

Thôi thì, nếu đã đến nước này, sao không xả ra hết một lần?

 

Bạch Ức Tiêu vừa ôm bụng vừa cười như kẻ điên, vừa chỉ vào mặt Nhan Tịch Lam mà nói:

 

"Chỉ tiếc là, Nhan Chu không ép được tỷ tỷ ngươi thả người. Nhưng vậy là đủ rồi. 

Vì giữ ngươi lại, tỷ tỷ ngươi khi mang thai đã tự mình đến điện Tuyên Chính cầu xin bệ hạ đừng ban hôn. 

Khi đó bệ hạ đang giận nàng ta, phải đi ba bốn lần mới được gặp. 

Đi đường sóc nảy khiến thai bị lệch vị trí, nàng lại quá lo âu, cuối cùng quả thật đã khó sinh. 

Mệnh nàng lớn, không chết, nhưng bị tổn thương, chẳng thể sinh nữa. Cố gắng sinh ra cũng chỉ là một công chúa vô dụng.

 

Ha ha ha, nàng ta biết rõ mình không còn giá trị, nên mới sớm sinh lòng tuyệt vọng mà chết! 

Ngươi hận ta, bệ hạ cũng hận ta, thì sao chứ? 

Dù có g.i.ế.c ta, xé xác ta, cũng không đổi lại được mạng của Nhan Sơ Tịch! Chỉ nghĩ đến đó thôi, ta cũng thấy hả hê!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuyet-phu-cung-tam-chinh-truyen/chuong-33.html.]

Bạch Ức Tiêu gào xong, ánh mắt đầy thách thức nhìn Nhan Tịch Lam. 

Nàng ngỡ Nhan Tịch Lam sẽ xông tới đánh mình, nhưng không — nàng chỉ đứng đó, lạnh lùng như băng sương ngàn năm.

 

Bạch Ức Tiêu còn định nói nữa, nhưng bỗng bị một cú va mạnh hất văng xuống đất, bụng đập mạnh xuống nền lạnh băng.

Bạch Ức Vân như phát điên, nhào lên người tỷ tỷ mình, vừa túm tóc vừa tát lia lịa:

 

"Bạch Ức Tiêu ngươi điên rồi! Ngươi là đồ điên! Sao ngươi lại dám chọc giận Thần phi! 

Ngươi định gả ta cho tên thái giám thối tha ấy thật sao? Ngươi còn là tỷ tỷ của ta không? Ngươi định ép ta vào chỗ c.h.ế.t à!"

 

Bạch Ức Tiêu cuống cuồng giơ tay chắn đỡ, nhưng đúng lúc ấy, bụng nàng đau dữ dội, một dòng chất lỏng ấm nóng tràn ra từ giữa hai chân.

 

Động thai rồi.

 

26.

Cơn đau nơi bụng dưới của Bạch Ức Tiêu càng lúc càng rõ rệt, cuối cùng cũng khiến nàng ta hoảng loạn. 

Nàng ta vừa liều mạng đẩy Bạch Ức Vân đang đè lên người mình, vừa khản giọng cầu xin:

 

"Vân nhi, đi gọi ngự y đi! Tỷ sắp sinh rồi, mau đi đi, tỷ cầu muội đấy!"

 

Bạch Ức Vân hai mắt đỏ hoe, căn bản không nghe nổi lời nàng. 

Mãi đến khi Bạch Ức Tiêu vươn tay túm chặt cổ tay muội muội, gào lên, nàng mới bừng tỉnh, vội vàng buông tay, bò lồm cồm về phía cửa.

 

Nhưng nàng chưa kịp bò đến một nửa thì Tôn công công chẳng biết từ đâu bước ra, chắn ngay trước mặt. 

Bạch Ức Vân vừa thấy hắn, lập tức hét lên một tiếng, hoảng hốt quay trở lại, trốn sát vào mép giường.

 

Bạch Ức Tiêu đau đến phát run, cố gắng đứng dậy trở về giường, nhưng thân thể nặng nề, bao nhiêu lần vùng vẫy đều chỉ là vô ích, cuối cùng lại ngã oạch xuống sàn.

 

Nhan Tịch Lam cầm đèn lồng, lặng lẽ nhìn nàng, trong đầu là hình ảnh ba năm trước, khi tỷ tỷ nàng sinh khó.

 

Năm ấy, Nhan Sơ Tịch vật lộn suốt hai ngày hai đêm. 

 

Trong quãng thời gian ấy, nàng liên tục ngất đi rồi lại bị đau đớn giày vò mà tỉnh lại. 

Đến khi Chi Ninh chào đời, Nhan Sơ Tịch đã bị hành hạ đến mức thân thể chẳng còn ra dáng người, sắc mặt trắng bệch, môi không chút huyết sắc.

 

Lần sinh nở ấy khiến nàng tổn thương nguyên khí, lưu lại vô số bệnh tật, từ đó nằm liệt trên giường, chẳng bao giờ trở lại dáng vẻ tươi tắn năm xưa.

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Có lẽ, với Nhan Sơ Tịch mà nói, việc có sinh nở được hay không đã không còn quan trọng. 

Nàng không muốn tiếp tục sống trong chốn thâm cung lạnh lẽo này nữa, không muốn ngày ngày lấy lòng quân thượng, càng chán ghét việc lúc nào cũng bị người ta bày mưu tính kế.

 

Cả đời Nhan Sơ Tịch đều cố gắng sưởi ấm cho người khác, nhưng cuối cùng lại đốt cạn ánh sáng trong tim mình. 

 

Năm Nguyên Khang thứ sáu, vào một đêm tuyết rơi, nàng trút hơi thở cuối cùng. 

Quan tài của nàng được để trong cung đến rằm tháng Giêng – đó là tiết Thượng Nguyên cuối cùng Nhan Sơ Tịch được trải qua cùng Tịch Lam.

 

Ca ca Thiếu An, phụ thân, rồi đến tỷ tỷ, tất cả đều lần lượt rời xa nàng. 

Từ đó về sau, Thượng Nguyên chẳng còn là ngày vui, và suốt đời này, Nhan Tịch Lam cũng không thể nào nuốt nổi một xiên kẹo hồ lô nữa.

 

Tiếng kêu rên thê lương dưới đất của Bạch Ức Tiêu kéo Nhan Tịch Lam về thực tại. 

 

Bạch Ức Tiêu khổ sở ngẩng đầu lên, tiếp tục cầu xin muội muội giúp mình đi gọi ngự y, nhưng Bạch Ức Vân chỉ biết rúc vào mép giường, ánh mắt hoảng sợ, chẳng dám động đậy.

 

Thì ra, trên đời này, cũng có những mối huyết thống lạnh lẽo đến vậy, có những người gọi là tỷ muội, mà lòng dạ lại vô tình.

 

Loading...