TUYẾT PHỦ CUNG TÂM - [Chính Truyện] - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-05-08 08:07:41
Lượt xem: 209
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi ấy, bệnh tình của Xung nhi nhiều phen nguy kịch, may mắn cuối cùng cũng ổn định.
Đứa trẻ dần dần tỉnh táo trở lại.
Nhan Sơ Tịch đã thức trắng mấy đêm canh giữ bên giường con, đến khi không còn gắng gượng nổi nữa mới được Tố Ngọc dìu về nghỉ ngơi.
Ngay khoảng thời gian Tố Ngọc đang chăm sóc Sơ Tịch yên giấc, Tạ Quân đến điện Tiêu Phòng thăm Xung nhi.
Hài tử còn nhỏ, vì uống thuốc mà đã phải kiêng ăn bao ngày.
Sơ Tịch xưa nay cẩn trọng, luôn tuân theo lời dặn của ngự y, từ ăn uống đến nghỉ ngơi đều hết mực nghiêm ngặt, chỉ cho con dùng vài loại cháo loãng đã được ngự y gật đầu đồng ý, tuyệt đối không để con đụng vào thức ăn khác.
Thế nhưng Tạ Quân lại luôn nuông chiều đứa con trai độc nhất.
Chỉ cần Xung nhi nũng nịu đòi gì, hắn đều lập tức đáp ứng.
Hôm đó, vừa thấy phụ hoàng, Xung nhi liền mè nheo kêu đói.
Tạ Quân vừa nghe con đói bụng, bất chấp lời can gián của ngự y, liền lệnh cho cung nhân ở điện Tiêu Phòng chuẩn bị điểm tâm, còn nghiêm giọng quở trách mọi người lười biếng, để tiểu hoàng tử chịu đói.
Nhũ mẫu của Xung nhi thì quỳ xuống cầu xin đến khản giọng, ngự y trực ban cũng dập đầu đến rách trán, nhưng Tạ Quân vẫn ngang nhiên trách họ chuyện bé xé ra to.
Hắn còn vênh váo nói rằng bản thân lúc bệnh cũng chẳng thiết gì, chỉ ăn vài miếng bánh điểm tâm là xong, Xung nhi đang hồi phục, cứ để đói mãi sao có thể bồi bổ thân thể?
Cung nhân thấy hắn muốn dùng thánh chỉ để ép ngự y, đành định đi mời Nhan Sơ Tịch.
Tạ Quân lúc này mới biến sắc, không dám tiếp tục làm càn, còn dặn không được làm phiền nàng nghỉ ngơi.
Hắn ngồi trong phòng Xung nhi một lát, rồi lấy cớ mình cũng đói, cho người đem điểm tâm đến cạnh giường Xung nhi, bảo rằng chỉ là để hắn dùng.
Chúng cung nhân nghe vậy, không dám làm trái, đành đem mấy món điểm tâm đến.
Trong đó có món mà Tạ Quân ưa thích nhất — bánh Thái sư.
Sau khi điểm tâm được dâng lên, Tạ Quân liền cho lui toàn bộ người hầu trong phòng, ngay cả nhũ mẫu của Xung nhi cũng bị đuổi ra ngoài, còn lạnh giọng tuyên rằng ai dám nhiều lời thì sẽ lập tức xử tử.
Sau đó, hắn đóng chặt cửa phòng, ở lại một mình cùng Xung nhi.
Khi rời đi, dĩa bánh Thái sư đã bị ăn sạch không còn mảnh vụn, Xung nhi ngồi trên giường, mặt mày hớn hở, miệng còn ợ một tiếng no nê, bên gối còn lấm tấm vụn bánh rơi rớt.
Kết quả, đêm hôm đó, bệnh tình của Xung nhi đột ngột chuyển biến xấu, cuối cùng không thể cứu vãn.
Nhan Sơ Tịch chắc chắn biết rõ nội tình.
Vì vậy, sau khi mất đi tiểu hoàng tử, nàng mới trở nên sầu não, chẳng còn thiết tha gì nữa, rất lâu sau cũng không chịu đón nhận sủng ái.
Đến khi Chi Ninh chào đời, nàng vẫn chưa từng thoát ra khỏi cảm giác sống chẳng bằng chết.
Nhan Sơ Tịch chắc chắn biết chân tướng nên mới cấm bánh Thái sư, từ đó mà sụp đổ, không còn muốn sống nữa.
Bởi vì nàng không thể tha thứ cho kẻ đã vì kiêu căng ngu muội mà hại c.h.ế.t đứa con của nàng.
Mà oái oăm thay, người gây ra mọi chuyện, chính là hoàng đế, là phu quân của nàng, mà nàng — ngay cả trách cũng không thể trách.
Đó hẳn phải là một nỗi tuyệt vọng và lạnh lẽo kinh khủng đến nhường nào.
Tố Ngọc mở mắt, cuối cùng không nhịn được nữa, oán hận thét lên:
"Hoàng thượng... Bánh Thái Sư ...
Bệ hạ tưởng là thương con, nhưng... nhưng... mấy miếng bánh Thái sư đó, lại chính là thứ lấy mạng tiểu hoàng tử."
31.
Căn bệnh của Tạ Quân kéo dài từ đầu xuân sang tận đầu đông, nay đã cận kề tháng Chạp, tiết trời ngày càng lạnh giá, mà bệnh tình của hắn cũng càng thêm trầm trọng, đến mức mỗi ngày tỉnh táo được vài khắc cũng là điều hiếm hoi.
Dưới lớp trường bào sắc vàng chói lọi, vị quân vương từng phong lưu tiêu sái giờ đây chỉ còn lại thân hình gầy guộc trơ xương, sắc mặt xám xịt như tro tàn, bóng dáng oai hùng năm nào đã không còn lấy nửa phần khí phách.
Còn người đang ngồi trước giường hắn, Nhan Tịch Lam, dung mạo vẫn xinh đẹp, ánh mắt lưu chuyển chan chứa tình ý.
Đến tiết Trùng Dương, Nhan Tịch Lam rốt cuộc cũng cho người đến phủ Trương gia, đón Tố Ngọc vào cung.
Trước đó, Trương Mậu Nhiễm đã từng thưa với nàng rằng Tố Ngọc nay đã rõ ngọn ngành mọi chuyện, mong được cùng nàng tiễn Tạ Quân đoạn cuối hành trình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuyet-phu-cung-tam-chinh-truyen/chuong-40.html.]
Tạ Quân hôn mê triền miên, mãi đến hôm nay mới lại cố sức mở mắt, vừa mở ra đã thấy Nhan Tịch Lam mặc một bộ xiêm y màu trắng, đoan trang ngồi nơi mép giường, phía sau là Tố Ngọc đứng yên lặng.
Khung cảnh trước mắt, quen thuộc đến mức khiến người ta ngỡ như đang sống lại quãng thời gian cũ kỹ đã bị vùi sâu trong ký ức.
Tạ Quân chợt thất thần, cất giọng khàn khàn:
"Sơ Tịch... là nàng trở về rồi sao?"
Nhan Tịch Lam khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi nói:
"Bệ hạ, tỷ tỷ đã hận người từ lâu rồi, dẫu có hồn về chốn cũ, cũng chắc chắn không muốn nhìn bệ hạ thêm một lần nữa."
Tạ Quân nghe vậy, nét mặt thoáng bàng hoàng, dường như không thể hiểu nổi nàng nói gì.
Nhan Tịch Lam không buồn giải thích, chỉ lặng lẽ nhận lấy đĩa bánh Thái sư từ tay Tố Ngọc, chậm rãi chọn lấy một miếng, đưa đến trước mặt Tạ Quân.
"Bệ hạ, ăn một miếng đi.
Đây là món người thích nhất mà."
Tạ Quân chậm rãi chau mày, dường như đã nhận ra điều gì.
Hắn cứng đờ quay mặt đi, giọng khàn khàn mà lạnh lẽo:
"Trẫm muốn dùng thuốc... mang thuốc đến đây.
Từ nay, trẫm sẽ nghe theo lời ngự y, tuyệt không động đến những thứ ngọt béo như bánh Thái sư nữa."
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Nhan Tịch Lam bật cười khẽ, tiếng cười nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến lòng người se thắt lại.
Nàng vừa cười vừa nói:
"Bệ hạ, nay ngài không cần uống thuốc nữa.
Hôm nay, ngài chỉ cần ăn xong miếng bánh này là được rồi."
Tạ Quân nghe vậy, trong đôi mắt đục ngầu chợt bùng lên một tia lửa giận.
Môi hắn run rẩy, sau đó lớn tiếng quát:
"Quý phi! Ngươi muốn kháng chỉ sao?"
Nhan Tịch Lam nghe Tạ Quân chất vấn, nụ cười trên mặt biến đổi.
Nàng ghé sát tai hắn, thầm thì:
"Thần thiếp không chỉ muốn kháng chỉ... còn muốn... mưu nghịch g.i.ế.c vua."
"To gan! Người đâu! Người đâu!"
Tạ Quân trừng to mắt, giận dữ hét toáng lên, nhưng tiếng gọi ấy chỉ vang vọng trong không trung vắng lặng của điện Hợp Hoan, không có lấy một ai đáp lại.
Trước mắt hắn, chỉ còn Nhan Tịch Lam và Tố Ngọc đứng đó, lạnh lùng mà im lặng.
"Bệ hạ, điện Hợp Hoan này giờ toàn là người của thần thiếp.
Ngài kêu như thế... chẳng phải uổng công vô ích sao?
Thần thiếp muốn mời người ăn bánh, là tấm lòng của thần thiếp.
Sao ngài lại không chịu nhận?"
Tạ Quân quay đầu, giận dữ trừng mắt nhìn Nhan Tịch Lam, gằn giọng:
"Nhan Tịch Lam!
Trẫm đã từng bạc đãi ngươi chỗ nào?
Bấy lâu nay trẫm đối với ngươi ân sủng có thừa, ngươi vì cớ gì lại điên cuồng như thế, muốn dồn trẫm vào chỗ chết?
Ngươi còn mặt mũi nào xuống suối vàng gặp tỷ tỷ ngươi, gặp phụ thân ngươi, gặp Bạch Thiếu An?!"
Nhan Tịch Lam nghe đến đây, nụ cười cũng dần tan biến, chỉ còn lại vẻ âm lãnh lạnh lẽo trong đáy mắt.
Nàng khựng lại giây lát, rồi bất ngờ ném thẳng chiếc bánh Thái sư vào mặt hắn, lạnh lùng nói:
"Tạ Quân, nếu ta cứ thế buông tay, cùng ngươi đầu bạc răng long, thì mới là không còn mặt mũi đi gặp những người đó!
Từng ấy năm qua, ta một lòng tính toán, ngày đêm bày mưu, diệt cả nhà họ Bạch, ép Thục phi đến chết, lại nắm được đứa con duy nhất của ngươi trong tay...
Tất cả, đều là để báo thù cho Thiếu An ca ca và tỷ tỷ của ta!
Ngươi đã khiến tỷ tỷ ta thê thảm đến vậy, lại còn mong ta buông tha sao?"