Tuyết Rơi Bạc Mái Đầu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-30 17:27:48
Lượt xem: 173
01
Khắp đầu đường cuối ngõ đều đang bàn tán về thế của Thẩm Độ Chu.
"Ngươi tưởng tượng ? Thiếu gia phong lưu nho nhã năm xưa, hoá là thứ con hoang do vũ cơ sinh ."
"Nghe bảo đại thiếu gia đang bắt nạt đấy, mau mau, chúng tới xem náo nhiệt!"
"Chuyện thế thì chắc chắn Hứa tiểu thư lấy nữa . Ta mà, vì chuyện nhất đời đều rơi đầu chứ!"
Ta nhíu mày, theo đám chen tới đầu cầu.
Thẩm Độ Chu ngợm nhếch nhác, vương đầy lá rau thối và trứng gà ôi.
*Chân thiếu gia khinh khỉnh mỉa:
(*Chân thiếu gia: thiếu gia thật sự)
"Ngươi cũng xứng chiếm lấy phận thiếu gia bao nhiêu năm nay ? Nghe ở thành Lâm An ngươi nổi danh là quý công tử, là Phật sống tái thế. Những thứ ném ngươi hôm nay, đều là của đám từng ngươi cứu tế. Ngươi thấy lạnh lòng ? Nếu chịu nổi, nhảy xuống sông c.h.ế.t quách cho ?"
Hắn sai tuỳ tùng khuân một sọt bạc, cao giọng rêu rao rằng chỉ cần kẻ nào dám ức h.i.ế.p Thẩm Độ Chu, là thể lĩnh tiền.
Đám đông lập tức nhốn nháo, giấu nổi vẻ phấn khích, bắt đầu tay nhục Thẩm Độ Chu.
Thậm chí một tên mập đầu trọc tai to, mặt hiện rõ vẻ thèm khát, vươn tay sàm sỡ Thẩm Độ Chu.
Chân thiếu gia phá lên ngạo mạn: "Trời ạ! Thẩm Độ Chu, nam nhân để ý đến ngươi đấy! Nếu Uyển Ninh thấy bộ dạng tiện tỳ của ngươi bây giờ, liệu còn nhung nhớ ngươi nữa chăng?"
Ta ôm lấy đao, lạnh lùng tên chân thiếu gia .
Trong lòng đang cân nhắc, lát nữa động thủ thì nên đ.á.n.h què đ.á.n.h c.h.ế.t luôn cho .
Giữa đám đông, một cô nương dịu dàng xinh bước .
Nàng Thẩm Độ Chu, môi khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng nên lời.
Chân thiếu gia thấy nàng, liền đổi giọng ân cần: "Uyển Ninh, nàng tới đây?"
Hứa Uyển Ninh cụp mắt, nhẹ giọng đáp: "Ta đồng ý từ hôn, ngươi tha cho ."
Ai da ai da, sư phụ lúc lâm chung dặn , dặn dặn rằng, ít can dự mấy chuyện nghĩa khí hùng cho đỡ rước họa.
mà thật sự nhịn nổi a!
Ta từ đầu cầu nhảy xuống, tung một cước đá văng tên mập đang định chạm Thẩm Độ Chu.
Thẩm Độ Chu như khúc gỗ c.h.ế.t, rốt cuộc cũng chút phản ứng.
Hắn ngẩng đầu , ánh mắt trong veo dịu dàng va thẳng lòng .
Ta nghĩ bụng: Giang Nam nhất mỹ nam quả thật lời đồn suông.
Chân thiếu gia thấy , lập tức nổi giận đùng đùng: "Ngươi là thứ gì, dám xen chuyện của lão t.ử đây?"
Ta mỉm , vung tay tát một cái như trời giáng.
"Lão nương là vị hôn thê của ngươi đấy!"
02
Vị hôn phu của từ một Thẩm Độ Chu ôn nhuận như ngọc, nay biến thành Thẩm Tiễu kiêu căng vô lý, khiến lòng bực bội vô cùng.
cũng chẳng , Thẩm Tiễu dám đối xử với , đ.á.n.h là .
Phu thê nhà họ Thẩm tin sư phụ qua đời, thế mà cả hai đều đỏ hoe vành mắt.
Tuy một nhi t.ử ngang ngược càn rỡ, nhưng vợ chồng Thẩm gia là phẩm hạnh.
Thẩm phu nhân nắm tay , ân cần hỏi han đủ điều, còn thu xếp cho ở Thẩm phủ.
Thẩm Tiễu thì cứ ầm ĩ ngớt: "Cha ! Hài nhi Uyển Ninh! Không cần cái nữ nhân hung dữ !"
Ta vẫy tay với một cái.
Hắn lập tức đưa tay ôm mặt, trừng mắt , chẳng dám ầm ĩ thêm câu nào.
Thẩm lão gia khi những chuyện hỗn láo mà Thẩm Tiễu , tức đến mức giận sôi gan, phạt ăn cơm tối.
Vẫn là Thẩm Độ Chu bước hoà giải, ôn tồn :
"Phụ , chỉ là đang trêu đùa nhi t.ử thôi."
Thẩm lão gia thở dài bất lực: "Độ Chu, con cũng A Tiễu từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, chịu ít khổ cực, con nhường nhịn nó một chút ."
Ta liếc thấy Thẩm Tiễu lưng Thẩm lão gia, đang vênh mặt nhếch mép với Thẩm Độ Chu.
Trong lòng lạnh, ngươi cứ đắc ý , lát nữa sẽ trò cho ngươi xem.
Thẩm phu nhân đứa con trai bà nuôi lớn bằng một tay, nhi t.ử ruột thịt, chỉ thể thở dài một tiếng bất lực.
Bà , đầy áy náy mà : "Những năm qua con từng xuất hiện, nên chúng mới đính ước với tiểu thư nhà họ Hứa. Nay con trở về, hôn sự dĩ nhiên là của con. Yên tâm , con chính là thiếu phu nhân của Thẩm gia chúng ."
Thẩm Tiễu sống c.h.ế.t chịu, lóc om sòm, thậm chí còn giở trò tuyệt thực.
Hắn ba ngày hai bận tìm đến gây phiền phức, ép chủ động mở lời từ hôn.
dạng dễ bắt nạt, cơ hội thì thể bỏ qua chuyện đòi nợ?
Ta bộ khó xử: "Ôi, dạo trong tay chẳng dư dả, chẳng rảnh mà nghĩ tới mấy chuyện đó."
Thẩm Tiễu lập tức quăng cho năm mươi lượng bạc: "Nè! Tiền đây, ngươi nghĩ cho kỹ !"
Hắn đến, : "Gần đây ăn uống tệ quá, bụng đói thì chẳng nghĩ xa ."
Vậy là Thẩm Tiễu thúc giục nhà bếp ngày ba bữa hầu hạ chu đáo.
Hắn khuyên hết lời: "Trước khi nhận , chỉ là một tên lưu lạc đầu đường xó chợ, phẩm hạnh chẳng , tài học cũng . Ngươi nên chọn Thẩm Độ Chu , tuấn tú dịu dàng, chuyện gì cũng hơn cả."
Không ngờ tên chút tự phận.
Ta vuốt vuốt lớp y sam mỏng manh , than rằng:
"Chớp mắt sắp thu, còn mặc mỏng manh thế , cả lẫn lòng đều lạnh. Ban đêm thật tìm một trượng phu ấm giường, thấy thể ngươi cũng tồi đấy."
Thẩm Tiễu trợn tròn mắt, giữa sân viện quát lớn:
"Các ngươi đều mù hết ! Còn mau chuẩn vài bộ xiêm y cho Trình cô nương!"
Chậc, hai tháng ở trong Thẩm phủ , đúng là tiêu d.a.o khoái hoạt.
Ngày ngày ăn ngon uống , trêu mèo chọc chó, chẳng khác gì ngày tháng thần tiên.
Ta ngân nga tiểu khúc nhâm nhi trái cây dạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuyet-roi-bac-mai-dau/chuong-1.html.]
Đi ngang qua viện của Thẩm Độ Chu, thấy đang cửa, tay xách một hộp đồ ăn.
Hắn mở hộp , liếc mắt liền thấy chỉ một bát cháo loãng với một cái màn thầu.
Không cần đoán cũng , là trò mèo của cái tên súc sinh Thẩm Tiễu .
Thấy chẳng lấy gì để tâm, còn định cầm màn thầu lên ăn, búng một viên sỏi đ.á.n.h rơi cái màn thầu khỏi tay .
Thẩm Độ Chu ngẩng đầu , cúi nhặt bánh lên.
Nhìn cái dáng vẻ cam chịu của khiến bực .
Ta túm cổ áo , nửa lời mà kéo thẳng về phòng .
Trên bàn dọn sẵn cơm canh, nhét đôi đũa tay , giục:
"Ăn mau , ngươi gầy gò thế , đến lúc lên giường chỉ e gãy cả eo ngươi mất."
Mặt Thẩm Độ Chu lập tức đỏ bừng, nghiêm chỉnh :
"Trình cô nương là vị hôn thê của nhị , nên lời như , thất lễ ."
Thấy bộ dạng đỏ mặt của đáng yêu quá thể, cố ý ghé sát , khẽ nắm lấy tay , tủm tỉm:
" Thẩm phu nhân chẳng ? Bảo chọn giữa ngươi và Thẩm Tiễu, vẫn nghĩ nên chọn ai đây."
Tay cầm đũa của Thẩm Độ Chu khẽ run, chỉ mặt, mà cả tai cả cổ đều đỏ rực.
Trên một mùi hương nhàn nhạt dễ chịu, như như , khiến bất giác nhớ đến ngày tuyết rơi.
Ta tò mò hỏi: "Ngươi thơm thật đấy, xông hương gì ?"
Thẩm Độ Chu cứng đờ , khó khăn đáp: "Không xông hương gì cả."
Mùi hương tự nhiên của cơ thể ? Nam nhân thật đúng là cực phẩm ?
Trong lòng bỗng nổi lên chút hiếu kỳ nghịch ngợm, đưa tay nâng cằm , hì hì trêu đùa:
"Thẩm Tiễu trong lòng vẫn vương vấn Hứa Uyển Ninh, nếu cứ thế mà gả cho , chẳng cam tâm chút nào. Hay là thế , ngươi l..m t.ì.n.h lang của , chỗ dựa cho ngươi, thế nào?"
Ta vốn chỉ thuận miệng đùa bỡn, dù cũng từng qua Thẩm Độ Chu là đoan chính nghiêm cẩn, giữ lễ giữ .
Từ tới nay trong phòng lấy một nha hầu hạ, đúng là thanh tâm quả dục.
Ta đang nâng chén , thì Thẩm Độ Chu khẽ một câu: "Được."
03
Ta ngẫm nghĩ, chắc hẳn là Thẩm Độ Chu Thẩm Tiễu ức h.i.ế.p đến mức chịu nổi nữa, mới đồng ý lời đề nghị hoang đường của .
Con cháu nhà trời rơi xuống bụi trần, quả thật là chuyện khiến khó mà chấp nhận.
Ta vốn ý dây dưa gì với Thẩm Độ Chu, chỉ là trong lúc khốn khó nhất, chìa tay kéo một phen.
Dẫu , cũng từng từ chốn cao rớt xuống vực sâu, hiểu rõ cái cảm giác hổ lạc xuống đồng bằng ch.ó khinh .
Mà con ch.ó hoang tên Thẩm Tiễu , là kẻ sủa dữ nhất.
Lần bắt gặp đang ép buộc Thẩm Độ Chu thơ tặng cho Hứa Uyển Ninh.
Hắn cầm d.a.o găm trong tay, đe dọa:
"Ta nhất định đoạt giải trong cuộc thi thơ , khiến Uyển Ninh bằng con mắt khác!"
Bộ dạng hung hăng , cứ như chỉ cần Thẩm Độ Chu dám trái ý, liền sẽ hạ d.a.o nương tay.
Thẩm Độ Chu liền hai bài.
Thẩm Tiễu xem xong đều chẳng ý, tức đến độ c.h.ử.i ầm lên:
"Toàn là mấy chữ lão t.ử nhận ! Thẩm Độ Chu, ngươi cố ý đùa giỡn !"
Nghe đến đây, nhịn bật thành tiếng.
Thẩm Tiễu ngẩng đầu thấy , lập tức che m.ô.n.g lùi hai bước, ánh mắt đầy cảnh giác.
Ta tựa khung cửa sổ, mỉm :
"Thẩm Nhị công tử, chi bằng ngươi thử xem, ngươi nhận mấy chữ?"
Thẩm Tiễu thật sự nghiêm túc suy nghĩ, lập tức mặt đỏ bừng bừng.
Hồng Trần Vô Định
Ta túm lấy cổ áo , xách khỏi phòng, vỗ vỗ mặt :
"Ta nhớ từng nhỉ? Đừng để bắt gặp ngươi bắt nạt Thẩm Độ Chu nữa. Để ăn màn thầu ôi thiu, cho y phục mới, còn sai rót bưng nước, bản lĩnh của ngươi chỉ thôi ?"
Thẩm Tiễu lớn tiếng gào lên: ", chính là bắt nạt !"
Nói tới đây, bỗng nghi hoặc hỏi: "Khoan , khi nào thì để ăn màn thầu ôi thiu..."
Thẩm Độ Chu đặt bút xuống, ôn hoà lên tiếng:
"Trình cô nương, xin đừng trách Nhị nữa, ca ca, nên nhường nhịn nó một chút."
Hắn bước ngoài, can ngăn .
Ai ngờ tên súc sinh Thẩm Tiễu vung d.a.o găm, gào lên hung dữ:
"Không tới lượt ngươi xen ! Cút !"
Thẩm Độ Chu kịp tránh, rạch một đường cánh tay.
Ta giáng cho Thẩm Tiễu một bạt tai, quát: "Thẩm Tiễu, ngươi còn thấy đủ ?"
Thẩm Tiễu tròn mắt hét lên:
"Ta ! Là tự đ.â.m đấy! Nữ nhân hung dữ, ngươi mù !"
Thẩm Độ Chu vì đau mà sắc mặt trắng bệch, lông mi run rẩy, hiệu bảo đừng truy cứu nữa.
Hắn yếu ớt : "Trình cô nương, dù Nhị mới là cốt nhục của cha , chỉ là một kẻ sống nương nhờ nhà . Nhị chịu để ở , cảm kích lắm ."
Nghe , lòng càng thêm chua xót, giơ chân đá cho Thẩm Tiễu một cú nữa.
Trước mắt cứ xử lý vết thương cho , chuyện dạy dỗ Thẩm Tiễu, để hẵng tính.
Ta đưa Thẩm Độ Chu về phòng ngủ.
"Vết thương sâu, mấy ngày tới cố đừng để dính nước."
Sau khi băng bó xong, bộ y phục cũ nát dính m.á.u .
"Nè, hôm nay phố thấy bộ , mua cho ngươi đấy." Ta tiện tay ném y sam cho , "Thay ."