Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 133: Bắt lấy nó! Bắt lấy nó!
Cập nhật lúc: 2025-10-23 13:32:54
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một bên.
Chu Tiểu Xuyên ngẩng đầu giá sách.
Cậu bé nhớ lời dặn ban đầu của Giang Nhu, rằng tùy tiện động đồ của chủ nhà khi phép.
Cho nên bé chỉ dùng đôi mắt đen láy, lướt qua từng chữ một.
Không liệu thể tìm thấy chữ "nhị" duy nhất mà bé trong vô con chữ .
Giang Nhu cúi đầu việc may vá, đồng thời khóe mắt chú ý đến bóng dáng Chu Tiểu Xuyên.
Cô lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng sườn mặt ngẩng cao của Chu Tiểu Xuyên.
Ánh mắt chuyên chú, nghiêm túc của thiếu niên cứ thế lặng lẽ mắt cô.
Những đứa trẻ cùng tuổi Chu Tiểu Xuyên trong khu tập thể đều đến trường học, chỉ Chu Tiểu Xuyên vì lý do đặc biệt mà Chu Trọng Sơn vẫn sắp xếp cho bé học.
Con sói con là chữ sách ?
Trong lòng Giang Nhu lóe lên một tia nghi ngờ.
Dù ở bất kỳ thời đại nào, trẻ con đổi cuộc đời, sách là con đường duy nhất.
Đọc sách lẽ thể khiến thăng quan tiến chức, nhưng sách là giới hạn lương tri của một .
Nếu Chu Tiểu Xuyên học, thể chữ, thể hiểu luật pháp, sẽ giống như trong nguyên tác, dùng cách cực đoan để giải quyết vấn đề.
Giang Nhu âm thầm ghi nhớ chuyện trong lòng.
Cô cúi đầu, tiếp tục may vá.
Ngay lúc .
"Chỗ , cô may sai ."
Giọng của Tống Thanh Thiển đột nhiên truyền đến.
Cô hạ thấp giọng, sợ đ.á.n.h thức Chu Tiểu Hoa, cho nên nhẹ.
Giang Nhu , lập tức mở to mắt kiểm tra một lượt.
Trong tay cô đang cầm là chiếc váy nhỏ của Chu Tiểu Hoa, thành 80%, hình dáng đại khái của một chiếc váy.
Phần còn thành đều là những chỗ máy may xử lý , chỉ thể dùng kim chỉ may tay.
Ở phần n.g.ự.c của chiếc váy nhỏ, là thiết kế theo phong cách Trung Hoa mới.
Vòng cổ áo và vạt áo đó một công đoạn gọi là — viền.
Đây cũng là công nghệ đặc trưng của sườn xám kiểu Trung Hoa.
Độ tinh xảo của một bộ quần áo, nhiều lúc chính là xem ở những chi tiết nhỏ .
Giang Nhu phân tâm, kim trong tay cẩn thận đ.â.m sai chỗ, đường chỉ cũng trở nên xiêu vẹo.
Thật .
Giang Nhu nhíu mày.
Đang phiền lòng.
Tống Thanh Thiển từ một bên đưa tay , nhận lấy kim chỉ và quần áo trong tay Giang Nhu.
Giọng cô nhàn nhạt: "Vẫn là để ."
Tống Thanh Thiển, từng luôn miệng " chỉ dạy cô một ", mặt mày đầy vẻ kiên nhẫn, sớm biến mất thấy.
Cô chỉ dạy tỉ mỉ, để Giang Nhu dễ hiểu hơn.
Mỗi khi chỗ nào Giang Nhu , Tống Thanh Thiển đều sẽ vẻ ghét bỏ, bất đắc dĩ thỏa hiệp một câu "để ".
Cô dốc hết sức chiếc váy nhỏ trở nên nhất.
Giang Nhu đưa hết công việc trong tay , rảnh rang.
Cũng chỉ trong nháy mắt.
Cô thấy kim chỉ trong tay Tống Thanh Thiển trở nên vô cùng lời, đường may cũng ngay ngắn thẳng tắp.
Kỹ thuật của Tống Thanh Thiển đặc biệt , còn thể giấu hết đường chỉ.
Thoạt , căn bản thấy dấu vết may vá.
Giang Nhu một bên , xem đến say sưa.
" là khác nghề như cách núi. Thanh Thiển, tay nghề của cô thật gì để , là cái —"
Cô hướng về phía Tống Thanh Thiển, giơ một ngón tay cái lên.
Tống Thanh Thiển cúi đầu, dường như để ý.
khuôn mặt diễm lệ của cô, đuôi mày tinh tế, nhếch lên.
Đây chính là niềm kiêu hãnh của cô!
Giang Nhu một lúc, ngay đó xử lý quần áo của Chu Tiểu Xuyên, còn nhiều việc .
...
Trong căn phòng buổi chiều.
Yên tĩnh và thoải mái.
Chỉ tiếng máy may chuyển động, phát tiếng cạch cạch.
Vậy mà.
Ngoài phòng truyền đến một trận động tĩnh lạ.
"A — a — bắt lấy nó, mau bắt lấy nó!"
"Tuyệt đối đừng để nó chạy thoát! Phải bắt lấy nó! A! Nguy hiểm! Cẩn thận một chút, chú ý bảo vệ bản !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-133-bat-lay-no-bat-lay-no.html.]
"Nếu để nó chạy thoát, sẽ thể ăn với chị Hồng !... Mau mau mau... Mau bắt! Mau bắt!"
Tiếng la hét căng thẳng và dồn dập từ ngoài cửa truyền .
Nghe mà lòng căng thẳng.
Không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Giọng ...
"Là chị Ngọc Lan!"
Giang Nhu lập tức nhận giọng của Lâm Ngọc Lan.
Không xong , xảy chuyện !
Sắc mặt Giang Nhu lập tức căng thẳng, cùng Tống Thanh Thiển bên cạnh liếc .
Hai hẹn mà cùng buông quần áo trong tay xuống, vội vã dậy ngoài.
Khi qua phòng khách.
Chu Tiểu Xuyên đang dùng con ngươi đen kịt chằm chằm Giang Nhu, là tư thế căng thẳng đề phòng quen thuộc.
Cậu bé cũng thấy tiếng la hét ngoài cửa, một nữa lộ tư thế của một con sói con.
"Tiểu Xuyên, con ở trong phòng trông em, đừng ngoài."
Giang Nhu một bên vội vã ngoài, một bên trầm giọng lệnh cho Chu Tiểu Xuyên.
Chu Tiểu Xuyên , bước chân đang định tiến về phía lập tức dừng .
Trong ánh mắt bé, một tia do dự nhỏ.
Chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua.
Giang Nhu bước ngoài, mà bé chỉ thể thấy bóng dáng kiên quyết của Giang Nhu.
Cậu bé bỏ phía , ở một nơi an hơn.
Mà Giang Nhu, sải bước về phía .
Chu Tiểu Xuyên im lặng chăm chú, đó , trong phòng, theo lời Giang Nhu trông Chu Tiểu Hoa.
Kẽo kẹt một tiếng.
Giang Nhu mở cửa gỗ.
Sắc mặt cô căng thẳng, ánh mắt sắc bén, trong lòng chuẩn sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm, tùy thời tay.
Dù cô cũng gian linh tuyền hộ , dù là một đàn ông cao một mét tám mấy cũng chắc là đối thủ của cô, cũng thể quật ngã xuống đất.
Nếu chỉ là bắt một tên trộm, chắc chắn thành vấn đề.
Giang Nhu đồng thời còn nghiêng , cô che chắn cho Tống Thanh Thiển sát phía .
Cứ như .
Dưới khí căng thẳng ngàn cân treo sợi tóc.
Sau khi Giang Nhu mở cửa, cô thấy con đường bên ngoài, bóng dáng hoảng hốt đang đuổi theo của Lâm Ngọc Lan.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bước chân Lâm Ngọc Lan loạng choạng, ngừng chạy qua chạy .
Thân thể cô vốn yếu, cả cũng vô cùng gầy gò, lúc dáng vẻ lảo đảo, vô cùng chật vật.
Ngay cả mái tóc luôn búi gọn gàng cũng xõa xuống bên trán.
Quần áo , vài chỗ dính bụi đất, trông bẩn thỉu, chắc là ngã nhiều .
Người chạy vội lảo đảo chỉ Lâm Ngọc Lan, mà còn một phụ nữ mà Giang Nhu từng thấy, lẽ cũng là vợ lính trong khu tập thể.
Lâm Ngọc Lan và cô cùng đuổi theo —
Một con gà!
Một con gà mái già to béo, nó bộ lông màu nâu đỏ xinh , chiếc đuôi dài hoa văn màu đen, và chiếc mào đỏ rực.
Oai phong lẫm liệt, dường như là một con gà trống hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Càng kinh khủng hơn là.
Con gà mái bay.
"Cục cục tác!"
"Cục cục tác!"
"Cục cục tác!"
Con gà mái cất giọng gáy chói tai, đồng thời mở rộng đôi cánh xù lông, vỗ cánh bay cao một mét.
Lâm Ngọc Dao và một vợ lính khác, hai tách , ngừng vây bắt con gà mái.
Hai đều thở hồng hộc, mặt là mồ hôi.
mỗi một , họ miễn cưỡng thể chạm con gà mái, con gà mái một cái cúi đầu, hoặc một cái vỗ cánh bay cao, liền từ trong tầm tay họ bay .
Chỉ còn một trống rỗng.
Còn ăn một miệng bụi đất.
Cho nên hai chỉ chật vật, mà cả đều bẩn thỉu.
Dù , hai họ vẫn ngừng la hét.
"Bắt lấy nó! Mau bắt lấy nó! Bắt — lấy — nó!"
Khoan ?!
Hắn?
Nó?