Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 176: Như một chú thỏ con ngoan ngoãn
Cập nhật lúc: 2025-10-24 05:50:38
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tách!
Tách!
Tiếng máy ảnh vang lên, khoảnh khắc ghi vĩnh viễn.
Sau khi Giang Nhu và trở , Chu Trọng Sơn đầu hỏi trưởng thôn và bí thư chi bộ xem họ còn yêu cầu gì khác . Hôm nay, tất cả lãnh đạo quân khu đều mặt, bất kỳ yêu cầu nào cũng sẽ đáp ứng.
Ngay cả lãnh đạo lớn của quân khu cũng xuất hiện, những dân làng lúc còn la ó đòi bồi thường giờ đây đều cúi đầu, dám thêm lời nào. Dường như lương tâm họ cuối cùng cũng thức tỉnh, nhận yêu cầu của quá đáng đến mức nào.
Chu Trọng Sơn uy nghiêm :
“Nếu hôm nay các , cũng nhắc nữa.”
“Chu đoàn trưởng, ngài yên tâm, chúng hiểu, chúng đều hiểu. Lát nữa về, nhất định sẽ chuyện trái với họ, bao giờ gây sự nữa.”
Trưởng thôn căng thẳng đáp lời Chu Trọng Sơn.
Ở một bên, Dương Hồng Bình khác kể rõ ngọn ngành. Bà Giang Nhu với ánh mắt đầy vui mừng. Khi Giang Nhu trở về, bà kéo cô bên , vỗ vai cô.
“Em Nhu, lắm, . Chuyện của em hôm nay, chị nhất định sẽ báo cáo, đề nghị tổ chức trao danh hiệu ưu tú cho em.”
“Chị Hồng, chuyện hôm nay công của một em. Còn chị Quế Phân và nữa, là công lao của tất cả .”
“Chị hiểu. Là các em cùng góp sức, ai cũng .”
Dương Hồng Bình khen ngợi , ánh mắt đặc biệt dừng Tống Thanh Thiển một lúc, cuối cùng vui mừng về phía Giang Nhu.
Lâm Ngọc Lan bên cạnh cũng cảm thán:
“Em Nhu, em gan thật đấy. cũng may là em. Không chỉ mang vinh dự cho khu tập thể chúng , mà còn cho cả quân khu hải đảo nữa.”
… Nếu Giang Nhu, thứ mà Lý cán sự chụp lẽ là cảnh dân làng xung đột với binh lính. Tin tức nếu truyền về bộ tư lệnh, đăng lên báo quân khu, thì cả quân khu sẽ mất mặt.
“Em Nhu! Làm lắm!”
“Em Nhu! Sau em chính là tấm gương của khu tập thể chúng ! Một quân nhân gương mẫu!”
“Em Nhu, các chị dâu đều nể phục em từ tận đáy lòng.”
Mọi vây quanh Giang Nhu, khen một câu, tán một câu.
Trong bầu khí vui vẻ , chỉ một đôi mắt tràn ngập ghen tị và phẫn nộ.
Đó là Lâm Ngọc Dao, đang trong đám đông.
Hôm nay, Lý cán sự của bộ tuyên truyền đến đảo, đặc biệt chọn Lâm Ngọc Dao, ngoại hình và khí chất nổi bật, cùng ông. Cả ngày, Lâm Ngọc Dao cùng Lý cán sự tham quan doanh trại, giới thiệu về sự phát triển của đơn vị. Khi thấy Lý cán sự mang theo chiếc máy ảnh nhập khẩu, cô còn định nhờ ông chụp cho một tấm ảnh.
Ai ngờ, Lâm Ngọc Dao mở lời Lý cán sự từ chối thẳng thừng.
“Phim quý lắm, còn mấy tấm, chụp , chụp .”
Ngay cả khi Lâm Ngọc Dao nhắc đến tên cha , Lý cán sự vẫn lay chuyển, chụp cho cô tấm nào.
Thế nhưng, !
Trên bờ ruộng lộn xộn , Lý cán sự lấy máy ảnh , chụp lia lịa Giang Nhu, đầy bùn đất.
Cả bẩn thỉu!
Có gì đáng để chụp chứ!
Dù sống một , dù trở thành quân nhân, Lâm Ngọc Dao vẫn thể hiểu trách nhiệm của bộ quân phục .
Giang Nhu đầy bùn đất, nhưng tỏa sáng hơn cô gấp bội.
Lâm Ngọc Dao vốn bực bội và ghen tị, thấy Dương Hồng Bình khen ngợi Giang Nhu, nỗi oán hận trong lòng càng thêm nặng nề. Ngay cả chị họ của cô , Lâm Ngọc Lan, cũng chỉ để ý đến Giang Nhu, thiết nắm tay cô như thể Giang Nhu mới là em gái ruột của .
C.h.ế.t tiệt!
Sao để Giang Nhu cướp hết sự chú ý!
Lâm Ngọc Dao căm hận nghiến răng.
Giang Nhu liếc thấy Lâm Ngọc Dao ở cuối đám đông, nhưng lúc cô tâm trí để ý đến những chuyện đó. Cô khẽ kéo tay Lâm Ngọc Lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-176-nhu-mot-chu-tho-con-ngoan-ngoan.html.]
“Chị Ngọc Lan, em xem Trọng Sơn. Phiền chị với chị Hồng một tiếng, chúng em lẽ về .”
“Được , em mau , ở đây để chị lo, em mau đưa Chu đoàn trưởng xử lý vết thương.”
Sau khi Lâm Ngọc Lan đồng ý, Giang Nhu mới thoát khỏi vòng vây của . Cô ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Chu Trọng Sơn đang .
Vết thương đầu chỉ băng bó qua loa, m.á.u đỏ còn kịp lau sạch, loang lổ nửa khuôn mặt. Điều khiến đàn ông vốn thô kệch, vết sẹo dữ tợn trán, trông càng thêm hung ác đáng sợ.
Thế nhưng, Giang Nhu , ánh mắt đàn ông cô sẽ mãi mãi là dịu dàng.
Cô từ từ gần.
“Trọng Sơn…”
Tiếng gọi nhẹ nhàng thoát khỏi môi.
Giang Nhu một lực mạnh mẽ kéo lồng n.g.ự.c rộng lớn.
Cô ôm chặt.
Hai tay Chu Trọng Sơn như gọng kìm, bá đạo khóa chặt thể cô. Lực của đàn ông thô bạo, kiềm chế. Vẻ mặt Chu Trọng Sơn trông vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ Giang Nhu đàn ông đang dùng sức đến mức nào.
Anh đang sợ hãi.
Đau quá.
Giang Nhu ôm đến mức đau nhói.
cô hề nhíu mày, ngược ngẩng đầu lên, ánh mắt như nước, đầy lo lắng, về phía vết thương băng bó qua loa của Chu Trọng Sơn.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Đau ?”
Chu Trọng Sơn lắc đầu: “Không đau.”
Giọng khàn khàn, yết hầu chuyển động mạnh, thấp giọng lẩm bẩm:
“Sau như nữa! Em tuyệt đối chuyện như nữa!”
Chu Trọng Sơn tin tưởng các đồng đội của , rằng thứ đều an một trăm phần trăm.
, vẫn !
Người đó thể là chính , nhưng thể là Giang Nhu.
“Vợ , chuyện nguy hiểm như , ngàn vạn nữa.”
Lời khàn khàn của Chu Trọng Sơn còn là yêu cầu cứng rắn, mà giống như một lời cầu xin thỏa hiệp.
Người đàn ông như , bao giờ xuống nước như .
Anh bộc lộ một mặt từng của mặt Giang Nhu.
Anh hoảng sợ, yếu đuối, buông tay khi tìm .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Giang Nhu cảm nhận điều , nên dù ôm đau, cô vẫn mỉm .
Cô gật đầu đồng ý.
“Được. Trọng Sơn, em , tuyệt đối , sẽ như nữa.”
Lúc , Giang Nhu như một chú thỏ con ngoan ngoãn, dù Chu Trọng Sơn gì, cô cũng đồng ý.
Điều duy nhất Giang Nhu yên tâm là vết thương đầu Chu Trọng Sơn. Sau khi Chu Trọng Sơn nới lỏng vòng tay, cô lo lắng khuyên nhủ:
“Trọng Sơn, chúng đến phòng y tế, tìm bác sĩ Bùi xem , vết thương lẽ cần khâu .”
“Được.”
“Tiểu Xuyên và Tiểu Hoa còn ở khúc cua sườn núi, chúng đón chúng nó luôn. Đến phòng y tế xong thì cùng về nhà.”
“Ừ, chúng cùng về nhà.”
Cứ như , Chu Trọng Sơn và Giang Nhu lặng lẽ rời khỏi đám đông mà kinh động đến ai.
Chỉ Tống Thanh Thiển theo bóng lưng hai , lặng lẽ thu ánh mắt, lên tiếng phiền.