Thấy Tiêu Thập Thất ép sát,  bất ngờ lấy từ trong túi thơm  một nắm vôi bột, ném thẳng  mắt . Vôi bột bay  mắt, Tiêu Thập Thất hét lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm chặt lấy mặt.
 
Ta nhân cơ hội vùng , mặc kệ lòng bàn tay bỏng rát, rút chủy thủ , đ.â.m thẳng  cổ họng . Tiêu Thập Thất quả là ám vệ  huấn luyện kỹ càng, phản ứng nhanh như chớp,    mà dùng tay  nắm lấy lưỡi d.a.o sắc lẹm,
 
Hai mắt đỏ ngầu như quỷ dữ. Hắn bóp cổ ,  ném mạnh xuống đất. Gáy  đập mạnh xuống nền nhà, đau đớn đến mức  mắt tối sầm. Ta cắn chặt  má trong, đến khi m.á.u tanh tràn  miệng,
 
Thần trí mới dần tỉnh táo , cố gắng bò dậy, nhưng    giẫm chân lên ngực,  thể nhúc nhích. Ta dồn hết sức lực, ngẩng đầu lên, cắn mạnh  mắt cá chân Tiêu Thập Thất.
 
Hắn  đau đớn, theo bản năng rụt chân . Ta chớp lấy cơ hội ngàn vàng , lăn sang một bên, nhặt chủy thủ lên,  đ.â.m về phía .
 
Lần ,   nhắm  cổ họng , mà nhắm  chỗ hiểm yếu nhất của nam nhân. Tiêu Thập Thất rõ ràng  ngờ tới    tay tàn độc như ,   kịp tránh né, thét lên một tiếng thảm thiết.
 
Ta   ôm hạ  đau đớn lăn lộn  đất: "Cảm giác thế nào? Tiêu Thập Thất, đây chính là mùi vị mà chủ nhân của ngươi  nếm trải."
 
Ta  lạnh một tiếng, lau  vết m.á.u ở khóe miệng,  dậy: "Ngươi lén lút  Tiêu Kính Dụ   ít chuyện g.i.ế.c  phóng hỏa đấy chứ?"
 
Sắc mặt Tiêu Thập Thất trắng bệch, mồ hôi lạnh túa   trán. Hắn nghiến răng ken két trừng mắt  , "Nếu ngươi  ,  thì   thể để ngươi sống!"
 
Thấy  còn   dậy vung đao c.h.é.m ,  xô cửa chạy  ngoài. "Thánh chỉ đến!"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuyet-trong-son-mxef/14.html.]
"Thiếp   tố cáo Bình Nam Vương và gia phụ là Hộ bộ Thượng thư Lâm Trân Nghiệp âm mưu tạo phản, tội đáng tru di! Ám vệ của Bình Nam vương  g.i.ế.c   diệt khẩu! Công công cứu mạng!"
 
Ta nhào tới quỳ xuống  chân vị công công,   run rẩy  ngừng,  vẻ một kẻ  thoát c.h.ế.t trong sợ hãi.
 
Thị vệ lập tức bắt giữ Tiêu Thập Thất đang cầm đao đuổi theo phía . Ta  đưa đến  mặt Hoàng thượng. Ta dâng bức thư  chuẩn  từ  lên cho Ngài.
 
Sau khi đối chiếu, quả thực là bút tích của Tiêu Kính Dụ và Lâm Trân Nghiệp.
 
Chính là do  giả mạo.
 
Thuở nhỏ, mẫu  phát hiện   khả năng bắt chước bút tích của  khác, bà dặn   giấu kín tài năng . Sợ  tuổi còn nhỏ  kẻ  lợi dụng, trở thành vật hy sinh trong những cuộc tranh giành quyền lực.
 
Lâm Trân Nghiệp là kẻ vô cùng tự phụ, luôn cho rằng  văn  chữ , trong thư phòng treo đầy chữ và tranh do chính tay  .
 
Từ khi Lâm Tự Hoàn thất thế, thỉnh thoảng  cho gọi  đến thư phòng răn dạy,  bộ phụ hiền tử thảo. Còn Lâm Tự Hoàn  khi xuất giá, thường xuyên khoe khoang  mặt  về việc Tiêu Kính Dụ yêu thương nàng .
 
Nàng  hứng chí lên là kiếm cớ phạt  quỳ  nắng  những bài thơ tình mà Tiêu Kính Dụ  cho nàng .
 
Bởi  nên   thuộc lòng bút tích của hai  bọn họ. Chắc hẳn lúc đó nàng   thể nào ngờ rằng, những lời lẽ khinh miệt, sỉ nhục  năm xưa  trở thành lưỡi d.a.o sắc bén nhất, đ.â.m thẳng  tim Bình Nam Vương.