Muội  lạnh lùng trút hết  uất hận: "Ngươi    ? Hoàng hậu c.h.ế.t là do ! Đan dược mà quốc sư dâng lên cũng là do  hạ độc! Vân đại sư là do  tìm đến! Thứ 'tiên đan' mà ngươi vẫn ăn chẳng qua chỉ là thứ đang thiêu đốt mạng sống của ngươi mà thôi!"
 
Đôi môi hoàng đế run rẩy kịch liệt, ngón tay run run chỉ thẳng   : "Đồ độc phụ... ngươi... ngươi là đồ độc phụ... ...   g.i.ế.c ngươi!"
 
Ta,  nãy giờ vẫn ẩn  trong bóng , chậm rãi bước : "Ngươi  g.i.ế.c bằng cách nào? Bằng cái  ?"
 
Trong tay , lạnh lùng giơ cao đạo thánh chỉ ban c.h.ế.t cho Hoàng hậu.
 
Ta   , một ám vệ thôi cũng đủ để  nên nhiều chuyện, huống chi phía   còn   âm thầm chống lưng.
 
Hoàng đế lập tức trợn trừng mắt, kinh hãi tột độ. Ta lặng lẽ    từ từ dùng chiếc khăn lụa bịt chặt miệng và mũi .
 
Thật trớ trêu , đường đường là bậc cửu ngũ chí tôn,  mà đến cả sức phản kháng cuối cùng cũng chẳng còn.
 
Nhìn hoàng đế sắp sửa tắt thở,  lạnh lùng buông một câu: "À,  lẽ ngươi    nhỉ? Ta và   là tỷ  thịt,  còn là song sinh nữa đấy."
 
Đôi mắt hoàng đế trợn trừng, c.h.ế.t  nhắm mắt.
 
Nhìn khuôn mặt méo mó của kẻ  khuất, cuối cùng  cũng thở phào nhẹ nhõm. Thậm chí trong lòng còn thoáng nghĩ,   nhắm mắt  thì cứ thế mà an táng thôi, chắc cũng chẳng ai để ý .
 
Còn về ngai vàng ,  tranh đấu với Giang Uyển Uyển suốt bao nhiêu năm, giờ nàng   là hoàng hậu ,  lên ngôi hoàng đế cũng   gì quá đáng,  ?
 
Năm Cảnh Hòa thứ mười sáu, hoàng đế băng hà, con cháu trong tông thất lên ngôi, Thái hậu buông rèm nhiếp chính.
 
Năm , hoàng đế  phế truất, Thái hậu chính thức xưng đế, Trấn quốc tướng quân hộ giá,  ai dám phản đối, từ đó Cảnh quốc thái bình thịnh trị.
 
Cùng năm đó, thừa tướng lâm trọng bệnh, đích nữ phủ thừa tướng xuất cung thăm nom. Để cầu mong điều  lành, nàng thành  với Trấn quốc tướng quân,   lập nhiều chiến công hiển hách.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ty-muoi-nhu-nguyen/6.html.]
Người dân trong kinh thành đồn  rằng, vị Trấn quốc tướng quân , dung mạo giống hệt Đặng tiểu tướng quân năm xưa.
 
Giang Uyển Uyển ngoại truyện
 
Từ thuở ấu thơ,     và đích tỷ là tỷ  song sinh. Có lẽ lo sợ chúng  sơ ý để lộ chuyện   mặt  ngoài, mẫu   bao giờ giấu giếm chúng  về  phận thật.
 
Mẫu  kể, dù  cố gắng che đậy, nhưng bào thai của bà vẫn lớn hơn bình thường, vì ,  chị  vẻ khỏe mạnh hơn  giữ , còn ,   yếu ớt hơn,  đưa đến chỗ di nương.
 
Dù  phận  bằng tỷ tỷ,  xưa nay cũng chẳng mấy để tâm. Suy cho cùng, nếu xét kỹ,   tận hai  mẫu  yêu thương, phụ  đối đãi với  cũng  hơn tỷ tỷ một chút. Dù   rõ, trong mắt ông,  và tỷ tỷ chẳng qua chỉ là những bậc thang  con đường tranh quyền đoạt vị của ông mà thôi.
 
Đến khi khôn lớn hơn,  và tỷ tỷ mới dần nhận  sự nghiêm trọng của vấn đề.
 
Để mẫu  và di nương an lòng, chúng  bắt đầu rẽ sang hai hướng   trái ngược.
 
Tỷ  tươi tắn, sảng khoái, thích trang điểm rực rỡ, cưỡi ngựa rong ruổi khắp thao trường. Ta  thích cưỡi ngựa, liền đoan trang  bên tiệc, nhẹ nhàng gảy lên những khúc đàn du dương.
 
Người đời thường bảo hai  như nước với lửa, nhưng nào ai ,  chiếc xe ngựa trở về, chúng  vẫn thường  nhạo những kẻ mù quáng   rõ chân tướng.
 
 đôi khi  cũng cảm thấy khổ sở, bởi vì  là thứ nữ, những tiểu thư khuê các ở kinh thành thường khinh miệt . Tỷ tỷ để tỏ vẻ   thiết với , thường bỏ mặc  mà  cùng bọn họ, dù   tỷ  chẳng còn  qua  với những  đó nữa.
 
  thời điểm , trong lòng   nhen nhóm một nỗi oán hận mơ hồ đối với vị hoàng đế mà   từng gặp mặt.
 
Đặng Nhiễm xuất hiện  đúng lúc .
 
Hắn thường lén đưa , kẻ cô đơn lẻ bóng,  chơi, còn hái cho  một cành mai  nhất.
 
Chẳng bao lâu , tỷ tỷ  bắt gặp cảnh chúng  đang lén lút gặm những xâu kẹo hồ lô ngọt ngào.
 
Và  ngày hôm , Đặng Nhiễm  tỷ tỷ cho một trận nên , cuối cùng chỉ còn cách lê bước tập tễnh đến trao cho  cành mai dịu dàng.