ÚT LINH ĐÁNG THƯƠNG ĐƯỢC ÔNG TRÙM QUYỀN LỰC NHẬN NUÔI - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-12-03 14:28:41
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Úc Linh trở về trang viên, cũng như ngày, tắm rửa, ăn tối, chơi với mèo, và còn nhớ gì về cái túi đồ vật mà nhận đó.

Phó Châu cũng nhắc chuyện .

Trước khi ngủ, Úc Linh mơ hồ nghĩ về việc cái túi đồ đó , nhưng cho rằng cần thiết phiền Phó Châu chỉ vì một chuyện nhỏ như , nên nhắm mắt và ngủ .

Ngày hôm , khi đến trường, Úc Linh ngạc nhiên khi thấy Ninh Dương, em trai cùng cha khác của , ngoài cổng trường.

Buổi sáng hôm đó, hai tiết học cuối cùng là hoạt động ngoài trời của lớp Úc Linh.

Vì thời gian kết thúc hoạt động sớm hơn thường lệ, khi Úc Linh bước khỏi cổng trường thì xe đón vẫn tới.

Đối diện với Ninh Dương, cảm giác sợ hãi trong Úc Linh nhiều hơn là ghét bỏ.

Khi còn sống trong nhà họ Ninh, Ninh Dương luôn là kẻ dễ dàng tổn thương chịu bất kỳ hình phạt nào. Ninh Vọng Lan và Úc An Thật bao giờ ngăn cản Ninh Dương.

Trong thời gian học cấp ba, nhiều khó khăn mà Úc Linh gặp đều do Ninh Dương gây .

Như việc miếng ngăn mùi dùng , bữa sáng vô cớ ném thùng rác, sách vở nhét đầy bùn, bài tập thì biến mất dấu vết......

Còn chuyện một đêm, tất cả bạn học đều rằng pheromone của là bệnh lý, thì thầm bàn tán lưng và chế nhạo .

Đối với lớn, những chuyện đó chẳng là gì to tát.

Đôi khi, Úc Linh sẽ lấy hết can đảm đến nhờ Úc An Thật giúp đỡ, nhưng dạy rằng đang quá lên, khuyên nên nhạy cảm như , rằng Ninh Dương chỉ đang đùa giỡn với thôi.

Mỗi như , Ninh Dương bên cạnh, đắc ý.

Với Úc Linh, nụ đó thật đáng sợ, khiến thường xuyên gặp ác mộng.

Tất cả những gì thể là nhẫn nhịn và cố gắng tránh xa Ninh Dương.

Mặc dù Ninh Dương nhỏ hơn Úc Linh một tuổi, cũng là một Omega, nhưng vì Ninh Vọng Lan và Úc An Thật nuông chiều, nên Ninh Dương phát triển cao hơn và béo hơn so với Úc Linh.

"Này Úc Linh!" Ninh Dương một đến đây, dường như cũng đặc biệt gặp Úc Linh.

Hắn cách vài bước với Úc Linh: "Bây giờ gặp khó thật đấy."

Phó Châu cắt đứt liên lạc giữa nhà họ Ninh và Úc Linh, mỗi khi ngoài đều sẽ theo bảo vệ.

Lần , Ninh Dương chờ nhiều ngày mới gặp .

Khi thấy Ninh Dương, Úc Linh lập tức cảnh giác, lưng và bỏ ngay lập tức.

Ninh Dương thấy thế liền chạy tới, chắn mặt .

Sự hoảng loạn hiện rõ trong mắt Úc Linh, cau mày và lùi vài bước.

Người trong phòng bảo vệ trường thấy cảnh tượng , lớn tiếng gọi: "Ê! Người , học sinh trường đúng ?"

Ninh Dương vẻ kiêu ngạo và ngang tàng, mặc một bộ đồ đen, còn nhuộm tóc đỏ rực, đây là kiểu mà các học sinh bình thường chỉ tránh xa.

Hắn nhanh chóng sang bảo vệ, : "Không gì, chỉ chuyện với trai vài câu thôi."

Nghe , bảo vệ gì nữa nhưng vẫn liếc họ từ xa.

Ánh mắt của Ninh Dương lướt qua Úc Linh vài , đó mới nhếch môi : "Mới mấy tháng gặp, đổi nhiều thật đấy."

Trước đây, Úc Linh luôn ủ rũ, mặc dù ngoại hình của hơn Ninh Dương, nhưng lúc nào cũng mặc quần áo vặn, dáng gầy gò, nhỏ bé, tính cách trầm lặng, nên dù đến cũng khiến khác thích.

Ninh Dương thích nhất là Úc Linh co ro sợ hãi mặt , dám ngẩng đầu lên.

giờ đây, Úc Linh như trở thành một con khác.

Giống như lớp vỏ xám xịt và nhăn nhúm lột bỏ, để lộ một viên ngọc trai sáng bóng bên trong.

Dù ánh mắt vẫn còn chút sợ sệt khi thấy , nhưng trong đôi mắt còn sự u ám vô hồn nữa, mà thậm chí còn dám thẳng .

Ánh mắt Ninh Dương trở nên lạnh lẽo, lòng bỗng tràn đầy đố kỵ.

"Bộ quần áo của là hàng hiệu đúng , rẻ chút nào nhỉ?" Ninh Dương vẫn , nhưng giọng đầy mỉa mai, "Giờ thì giỏi thật , theo Phó Châu, còn học trường quý tộc."

"Xem bao dưỡng thật tệ nhỉ."

Từ đến nay Ninh Dương luôn năng khó , Úc Linh sợ tranh cãi với , càng thêm nữa.

" ." Cậu nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, nhỏ.

"Đừng vội mà, Úc Linh. Lần đến để bắt nạt , ba nhờ đến tìm giúp đỡ."

Ninh Dương chặn mặt một nữa, hất cằm : "Bây giờ sống sung sướng , thể quên ân tình tám năm gia đình nuôi dưỡng chứ?"

"Anh cũng tình hình công ty nhà , ăn lắm," Ninh Dương tiếp, "Anh thử nhờ Phó Châu giúp một chút , cứu nhà một phen."

"Nhà họ Phó giàu như , Phó Châu tài giỏi, giúp đỡ công ty nhỏ nhà chúng cũng chỉ là chuyện cỏn con thôi."

Úc Linh kiên quyết lắc đầu: "Không."

"Không thể."

"Có gì mà thể?" Ninh Dương nhạo, "Anh ngủ với một đêm, rỉ tai vài câu là xong thôi mà."

Úc Linh mím chặt môi, nhíu mày đáp: "Phó chỉ thu nhận thôi."

"Ngài lý do gì để giúp nhà họ Ninh cả."

"Hừ," Ninh Dương tỏ vẻ khinh bỉ, "Anh giả vờ giỏi thật."

Hắn tiếp tục quan sát vẻ mặt phòng của Úc Linh một lúc, : "Cũng một Omega khuyết tật như Phó Châu thích nhỉ?"

" thấy mắt của cũng chẳng gì."

Úc Linh cảm thấy tức giận, cơ thể cứng , giọng run run: "Đừng sỉ nhục khác."

Đôi khi Úc Linh cũng cảm thấy bất lực vì sự yếu đuối và nhút nhát của , đối diện với như Ninh Dương, thậm chí phản kháng .

Dường như Ninh Dương định thêm gì đó, nhưng khi ánh mắt dời về phía Úc Linh, sắc mặt đột nhiên đổi, vội vàng đổi giọng: "Lần đồng ý, sẽ tìm cơ hội khác."

Nói xong, , bước nhanh đường, leo lên một chiếc taxi rời .

Úc Linh đó, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, thả lỏng đôi lông mày đang nhíu , đó mới , định đường chờ xe.

ngẩng đầu lên, thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ở cách đó xa.

Phó Châu mặc một bộ vest, bên ngoài khoác thêm chiếc áo măng tô, bên cạnh xe bao lâu .

Ánh mắt hai chạm từ xa, thần sắc của Úc Linh thoáng lộ vẻ hoảng loạn.

Alpha bên vẫy tay về phía , động tác tự nhiên nhưng nét mặt khó đoán.

Úc Linh giữ bình tĩnh, bước đến xe, Phó Châu như thường lệ nhận lấy ba lô của , đó cả hai cùng lên xe.

Bên trong xe khô ráo và ấm áp, nhưng khác với khi, dường như hương cỏ cây trong khí chút nồng hơn.

Bởi vì còn trấn tĩnh nên Úc Linh nhận điều gì bất thường.

Giữa lặng, bàn tay của Phó Châu nhẹ nhàng chạm những ngón tay lạnh buốt lộ khỏi ống tay áo của .

Trước khi Úc Linh kịp phản ứng, Phó Châu khẽ nhíu mày: "Tay lạnh quá."

Alpha xong, rút từ một chai sữa nóng, đưa cho Úc Linh.

"Cầm lấy, sưởi ấm ."

Vì đây là sữa cho Omega nên thiết kế chai dễ thương, chai tròn trịa, khít trong lòng bàn tay.

Hơi ấm từ chai sữa truyền lòng bàn tay, Úc Linh ôm chặt chai ngực, khẽ lời cảm ơn: "Cảm ơn Phó ."

"Người lúc nãy, là em trai cùng cha khác của em ?"

Phó Châu bình thản mở lời: " nhớ tên là Ninh Dương."

Úc Linh vốn thầm đoán Phó Châu thấy Ninh Dương , hy vọng là .

Sau khi lên xe, Phó Châu vẫn thể hiện như khi, Úc Linh thậm chí bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm.

giờ khi bất ngờ nhắc đến chuyện , nhanh chóng trở nên căng thẳng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ut-linh-dang-thuong-duoc-ong-trum-quyen-luc-nhan-nuoi/chuong-17.html.]

"Là ." Hàng mi của Omega khẽ rung, rõ ràng nhắc đến chủ đề .

Nếu vì cả hai vẫn đang chuyện, lẽ Úc Linh mặt ngoài cửa sổ .

Đây là thói quen của khi tránh né.

Phó Châu tựa ghế, cố gắng thể hiện vẻ hòa nhã.

Ánh mắt dừng Úc Linh, hỏi: "Từ khi lên xe, em luôn vẻ tập trung."

Hắn hạ thấp giọng: "Hai hợp ?"

Giọng điệu quan tâm của Alpha thể coi là dịu dàng, hướng dò xét.

Trong lời dường như chút khuyến khích Úc Linh kể cho những bất bình.

Úc Linh lập tức phủ nhận: "Không, ạ."

Cậu căng thẳng đến mức bấu chặt lấy chai sữa tay, vì dối mà dám mắt Phó Châu.

Úc Linh thể nào kể cho Phó Châu nội dung cuộc chuyện giữa và Ninh Dương.

Cậu cũng cảm thấy may mắn khi cách lúc đó khá xa, Phó Châu .

Ninh Dương chuyện quá đáng, Úc Linh sợ nếu Phó Châu chuyện, sẽ vui, thậm chí còn sinh ấn tượng về .

Cậu sợ Phó Châu sẽ ghét bỏ , dù chỉ là khả năng nhỏ nhoi, cũng khiến hoảng loạn.

Không gian trong xe im lặng vài giây.

Úc Linh yên chờ đợi trong sự khổ sở, bất chợt cảm nhận chai sữa tay ai đó rút .

Alpha bên cạnh mở nắp chai giúp , đưa chai sữa mở nắp trả tay .

Cố Diệp Phi

Trong khoảnh khắc, các đốt ngón tay của hai khẽ chạm .

Úc Linh thấy giọng Phó Châu khẽ : "Vậy là ."

Giọng Alpha nhẹ, câu cuối như một tiếng thở dài.

...

Trong lúc ăn trưa, Úc Linh để ý thấy trạng thái của Phó Châu gì đó .

Giữa đôi lông mày của Alpha hiện rõ sự mệt mỏi, suốt thời gian ăn chỉ mấy chục phút, xoa thái dương ba bốn .

Sau bữa trưa, Úc Linh còn tiết học buổi chiều, theo thói quen thường ngày, giờ thể nghỉ trưa.

Phó Châu dường như bận, khi ăn xong nghỉ ngơi bao lâu, phòng việc.

Úc Linh lầu, trong lòng do dự.

Nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của Phó Châu , cùng với tâm trạng rõ ràng như khi, quyết định gom hết can đảm, lên lầu và gõ cửa phòng việc.

Bên trong vang lên giọng : "Vào ."

Úc Linh bưng một bình an thần, đẩy cửa bước .

Phó Châu ngẩng lên , ánh mắt ngạc nhiên thoáng dừng , đó dậy tiến gần, nhận lấy thứ tay .

Chén đặt xuống cạnh bàn.

mà, Alpha dường như ý định uống , khi đặt xuống, máy tính, tiếp tục xem xét tài liệu bàn.

Hắn mở lời: "Sao chú Tần để em mang đến?"

"Là em tự mang đến ạ." Úc Linh khẽ.

Cậu theo đến bên cạnh Phó Châu, ở đối diện bàn, lo lắng lên tiếng: "Phó , ngài thấy khỏe ở ạ?"

"Sắc mặt ngài lắm." Ánh sáng trong thư phòng , vì thế khuôn mặt nhợt nhạt của Phó Châu càng hiện rõ hơn.

Úc Linh thấy đeo kính và tập trung công việc, trong lòng thêm phần lo lắng: "Nếu bệnh thì nên nghỉ ngơi thật ."

Trong đáy mắt Phó Châu xuất hiện chút ý .

" bệnh," Giọng bình thản như đang về một việc đỗi bình thường, "Chỉ là đang trong kỳ mẫn cảm thôi."

Úc Linh ngẩn .

Rõ ràng ngờ là chuyện .

Rồi nhanh chóng hiểu .

Chẳng trách, mùi cỏ cây mà ngửi thấy hôm nay khác hơn so với thường ngày.

Không chỉ nồng hơn, mà còn mang theo cảm giác nóng bức, như những tán cây, cành lá nung nóng ánh nắng gay gắt.

So với bình thường, mùi hương mang tính công kích mạnh hơn nhiều.

so với điều đó, Úc Linh càng lo lắng về tình trạng của Phó Châu nhiều hơn.

Cậu nhanh chóng nhớ những kiến thức sinh lý học từ hồi trung học.

Giống như Omega mỗi khi đến kỳ phát tình sẽ cảm thấy choáng váng, ăn uống ngon miệng, thì Alpha khi kỳ mẫn cảm cũng sẽ gặp một triệu chứng tương tự.

Ví dụ như tâm trạng dễ cáu gắt, khó tập trung, đau đầu, chóng mặt.

Và các loại thuốc ức chế chỉ thể tạm thời kìm hãm nhu cầu của Alpha đối với Omega, chứ thể giảm bớt các triệu chứng .

Úc Linh vẫn lo lắng.

"... Vậy ngài càng nên nghỉ ngơi nhiều hơn."

là bác sĩ, họ cũng sẽ khuyên một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm mà cơ thể thoải mái tiếp tục việc.

Mặc dù sắc mặt , Phó Châu vẫn giữ sự kiên nhẫn như thường ngày.

Hắn nhẹ nhàng giải thích: "Không cách nào khác, trạng thái của , hiệu suất việc cũng giảm ."

" những công việc quan trọng, cần xử lý kịp thời."

Úc Linh luôn Phó Châu việc vất vả thế nào, thường thán phục sức mạnh thể chất và sự kiên trì của Alpha.

Cậu nhịn mà hỏi: "Vậy những , tới kỳ mẫn cảm thì ngài cũng đều việc ?"

Phó Châu dừng , gật đầu nhẹ.

rằng, giống như Omega chu kỳ phát tình đều đặn, kỳ mẫn cảm của Alpha sự khác biệt lớn giữa từng cá nhân, liên quan đến thể trạng và tình trạng tâm lý.

Trước , kỳ mẫn cảm của Phó Châu ít xuất hiện, và các triệu chứng cũng nhẹ, bao giờ gây ảnh hưởng rõ rệt như .

Nghĩ đến việc mỗi như Phó Châu đều khổ sở thế , Úc Linh cau mày, vẻ mặt càng thêm lo lắng.

Cậu thế nào, bèn trực tiếp hỏi: "Vậy em thể giúp gì cho ngài ạ?"

Nghe , Phó Châu rũ mắt, che giấu thần sắc của bằng động tác tháo kính.

Alpha nhíu mày, các ngón tay nhẹ nhàng day lên sống mũi, lộ sự mệt mỏi và yếu đuối đủ.

Hắn thấp giọng : "Thực cũng thể."

Mắt Úc Linh sáng lên ngay lập tức.

"Trong kỳ mẫn cảm, thường dễ cáu kỉnh, khó tập trung."

"Cũng vì thế mà khi việc mới dễ đau đầu."

Giọng Phó Châu từ tốn: " hỏi bác sĩ, những triệu chứng chỉ thể giảm bớt nhờ sự an ủi từ pheromone của Omega."

Nghe đến đây, Úc Linh vẫn nhận điều gì, vẫn đang chăm chú lắng .

Lúc , Alpha ngẩng đầu lên , ánh mắt sâu thẳm, cố giữ vẻ ngoài ôn hòa và lịch sự.

" kiểm tra, mức độ tương thích pheromone của chúng là 65%."

"Con thấp," Hắn hỏi Úc Linh, "Em sẵn lòng thử giúp ?"

Loading...