Trong đại điện rộng lớn, một bầu  khí im lặng bao trùm, đến cả tiếng thở dường như cũng  thể  thấy.
 
Thẩm Từ Châu bước lên một bước, quỳ xuống  ngai vàng: "Phụ hoàng, nhi thần xin chủ động lĩnh mệnh, dẫn quân  biên cương, hộ tống lương thảo đến cho Khương tướng quân."
 
Hoàng đế  , đôi mày khẽ chau , ánh mắt đầy vẻ suy xét và dò xét.
 
Ngài  ngay ngắn  long ỷ, trầm ngâm hồi lâu,  từ tốn lên tiếng: "Con   con đường  hiểm nguy trùng trùng,  chỉ  vượt qua sa mạc bao la, mà còn  đề phòng sự dòm ngó và quấy nhiễu của các thế lực dọc đường. Huống chi, con  là thái tử, gánh  vai trọng trách truyền thừa dòng dõi hoàng thất,  định giang sơn xã tắc, việc con dễ dàng rời khỏi kinh thành, vạn nhất  sơ suất, trẫm   ăn  với tổ tiên?"
 
Thẩm Từ Châu dập đầu xuống đất, trán áp sát  nền đá lạnh lẽo, giọng  kiên định và dứt khoát: "Phụ hoàng, nhi thần hiểu rõ những khó khăn và nguy hiểm trong chuyến  .  Khương tướng quân vì bảo vệ bờ cõi nước  mà  hy sinh như thế, nay  lâm  cảnh khốn cùng, đạn dược cạn kiệt, lương thảo hết sạch. Nếu nhi thần vì sự an nguy của bản  mà chùn bước, thì   xứng đáng với sự hy sinh của Khương gia,   đối diện với muôn dân thiên hạ? Nhi thần nguyện lấy  phận thái tử, để cổ vũ sĩ khí ba quân, cũng là để góp một phần sức mọn  chiến sự biên cương. Kính xin phụ hoàng chấp thuận!"
 
Hoàng đế  sâu  mắt Thẩm Từ Châu, thấy  sự kiên định và quyết tâm trong ánh mắt con trai, lòng  khỏi xúc động.
 
Ngài nhớ  từ thuở nhỏ, Thẩm Từ Châu  bộc lộ sự thông minh và quả cảm hơn . Dù từng  lúc hồ đồ vì chuyện tình cảm, nhưng giờ đây  thể   gánh vác trách nhiệm, cũng  hổ là dòng dõi hoàng tộc.
 
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Hoàng đế cuối cùng cũng gật đầu: "Thôi , nếu con  quyết tâm như , trẫm chuẩn tấu.  con  ghi nhớ kỹ, chuyến   con  đảm bảo lương thảo  vận chuyển an  đến nơi, đồng thời  bình an trở về. Trẫm sẽ phái những tinh binh thiện chiến trong triều  theo con, con  hết sức cẩn trọng trong  hành động."
 
Thẩm Từ Châu vô cùng mừng rỡ, vội vã dập đầu tạ ơn Hoàng đế: "Nhi thần nhất định sẽ  thành nhiệm vụ,  phụ sự ủy thác của phụ hoàng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/uyen-ca/20.html.]
 
Ra khỏi Thừa Càn Cung, Thẩm Từ Châu lập tức bắt tay  việc chuẩn  cho chuyến hộ tống lương thảo.
 
Hắn đích  tuyển chọn một nghìn binh sĩ tinh nhuệ, tất cả đều là những   trải qua vô vàn trận chiến, võ nghệ cao cường.
 
Hắn cũng hạ lệnh chuẩn  đầy đủ lương thực, vũ khí và các loại quân nhu cần thiết khác, đảm bảo cho chuyến     gặp bất trắc.
 
Ngày lên đường, bên ngoài kinh thành, cờ xí tung bay phấp phới, tiếng ngựa chiến hí vang trời. Thẩm Từ Châu khoác   bộ giáp bạc sáng ngời, oai phong lẫm liệt cưỡi  lưng một con chiến mã đen cao lớn.
 
Ánh mắt  quét một lượt qua hàng quân sĩ  trướng, cất cao giọng : "Các tướng sĩ! Lần  chúng  gánh  vai trọng trách cứu nguy cho tướng sĩ biên cương. Khương tướng quân và các chiến binh nơi tiền tuyến đang đổ m.á.u chiến đấu vì quốc gia, vì nhân dân của chúng . Họ đang chờ đợi sự chi viện của chúng . Chúng  nhất định  vượt qua muôn vàn khó khăn, đưa lương thảo an  đến tay họ! Các ngươi  quyết tâm ?"
 
"Có!" Một ngàn tướng sĩ đồng thanh hô vang, tiếng hô như sấm rền vang vọng cả đất trời, khí thế hùng tráng.
 
Thẩm Từ Châu vung tay, đoàn quân hùng dũng tiến về phía biên cương xa xôi.
 
Trên đường , họ  đối mặt với những trận bão cát dữ dội gào thét trong sa mạc, cát vàng mịt mù che phủ cả bầu trời, khiến   khó lòng mở mắt.
 
Các tướng sĩ giúp đỡ lẫn , gian nan tiến bước. Không ít  vì  cát bụi  mờ mắt, sức lực cạn kiệt mà ngã xuống, nhưng  một ai bỏ cuộc, họ động viên   dậy và tiếp tục hành trình.