thực tế trong lòng nàng hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ là sự yên bình ngắn ngủi  khi cơn bão táp thực sự ập đến.
 
Phóng tầm mắt   xa, quân địch như thủy triều  ngừng tràn đến, binh sĩ trong doanh trại  làn mưa tên và đao kiếm dữ dội của địch, dần dần rơi  cảnh chiến đấu vô cùng gian khổ. Trong đôi mắt Thẩm Từ Châu lóe lên một tia lo lắng khôn nguôi,  đột ngột giơ cao thanh trường kiếm trong tay.
 
"Các tướng sĩ, hãy theo  xông  ngoài, quyết  thể để quân địch đạt  mưu đồ!"
 
Tiếng hô hùng tráng như tiếng chuông lớn, vang vọng khắp chiến trường khốc liệt.
 
Lời  dứt,  liền hóa  thành một con hổ dữ điên cuồng,  chút do dự lao thẳng  giữa hàng ngũ địch.
 
Chỉ thấy thanh trường kiếm trong tay  vung vẩy kín như bưng, mỗi đường kiếm đều mang theo khí thế khai sơn phá thạch, nơi   qua, quân địch lũ lượt ngã xuống như rạ. Tô Nhiên thì luôn luôn bảo vệ chặt chẽ bên cạnh Khương Uyển Ca, trong ánh mắt  tràn ngập sự quan tâm và lo lắng.
 
"Khương tướng quân, ngài   thương , xin hãy lui xuống nghỉ ngơi , nơi  xin giao  cho thuộc hạ và thái tử điện hạ."
 
Khương Uyển Ca kiên quyết lắc đầu, ánh mắt kiên định  thẳng  chiến trường đang rực lửa: "Không,   thể lui. Các tướng sĩ đều đang tắm m.á.u chiến đấu,   là tướng quân,   thể bỏ trốn  trận?"
 
Nói xong, Khương Uyển Ca cố gắng chịu đựng cơn đau từ vết thương, một  nữa nhấc thanh trường kiếm lên, kiên nghị xông thẳng về phía quân địch.
 
Trên chiến trường, ánh đao bóng kiếm đan xen chằng chịt, tiếng hô g.i.ế.c  vang vọng như sấm bên tai.
 
Thẩm Từ Châu và Tô Nhiên   trận địch một cách tự do,  ảnh của họ thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma, mỗi   tay đều mang theo tiếng kêu thảm thiết của kẻ địch.
 
Khương Uyển Ca cũng  hề nao núng, những vết thương   nàng ngày càng nhiều thêm, m.á.u tươi  nhuộm đỏ cả chiến bào.
 
Ngay khi chúng  dần cảm thấy sức cùng lực kiệt, rơi  cảnh tuyệt vọng, thì đột nhiên, từ phía xa vọng  một hồi tiếng kèn hiệu hùng tráng vang dội.
 
Tiếp đó, một đội kỵ binh như một dòng lũ đen cuồn cuộn, nhanh như gió cuốn chớp giật ập đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/uyen-ca/28.html.]
 
Trường đao trong tay họ vung vẩy, ánh hàn quang lạnh lẽo lóe lên, như  chốn  , với khí thế  thể ngăn cản xông thẳng  trận địa địch.
 
Quân địch  đòn tấn công bất ngờ  đánh cho trở tay  kịp, đội hình vốn chỉnh tề trong nháy mắt trở nên rối loạn.
 
Chúng  thừa cơ phản công, binh sĩ sĩ khí tăng cao ngút trời, như hổ thêm cánh, trong một   quân  đánh tan tác quân địch.
 
Chiến sự kết thúc,  chiến trường ngổn ngang một cảnh tượng hoang tàn, xác c.h.ế.t la liệt khắp nơi, khói thuốc s.ú.n.g vẫn còn mịt mù bao phủ.
 
Khương Uyển Ca mệt mỏi rã rời  bệt xuống đất,  cảnh tượng thảm khốc  mắt, trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
 
Lúc , Thẩm Từ Châu và Tô Nhiên lê bước nặng nề đến bên cạnh Khương Uyển Ca,  gương mặt họ lấm lem bụi đất và m.á.u tươi, nhưng trong ánh mắt  ánh lên niềm vui mừng khôn xiết vì  thoát khỏi cơn ác mộng.
 
Tô Nhiên vẻ mặt đầy lo lắng  Khương Uyển Ca, vội vàng hỏi: "Khương tướng quân, ngài   ? Vết thương  nặng lắm ?"
 
Khương Uyển Ca khẽ lắc đầu, dùng giọng  yếu ớt đáp: "Không  gì đáng ngại."
 
Vừa định  dậy, Khương Uyển Ca chợt cảm thấy trời đất  cuồng,  mắt tối sầm ,  nàng   mất  tri giác.
 
Khi nàng từ từ tỉnh   nữa, phát hiện  đang   chiếc giường trong trướng bạt, những vết thương     băng bó cẩn thận.
 
Thẩm Từ Châu thấy Khương Uyển Ca tỉnh giấc, cảm xúc trong lòng  như vỡ òa, vội vàng ôm chặt nàng  lòng, giọng  run rẩy: "Uyển Ca, nàng cuối cùng cũng tỉnh !"
 
Khương Uyển Ca theo bản năng giơ tay đẩy  , lạnh lùng : "Thái tử điện hạ xin tự trọng."
 
 lúc , Tô Nhiên bưng bát thuốc bước  trướng. Thấy Thẩm Từ Châu ở đó,  khẽ nhíu mày, : "Trời  khuya , thái tử điện hạ nên trở về nghỉ ngơi thôi, nơi   thuộc hạ chăm sóc."
 
Ánh mắt Thẩm Từ Châu vẫn chăm chú  Khương Uyển Ca, trong đáy mắt ánh lên vẻ cố chấp, dường như còn   điều gì đó.