Khi tất cả thích khách  ngã xuống, Thẩm Từ Châu cuối cùng cũng dẫn theo đám thị vệ vội vã chạy tới.
 
Hắn lao đến chỗ Mộ Thanh Tuyết, lo lắng ôm chặt nàng  lòng,  hề liếc mắt đến Khương Uyển Ca đang nửa quỳ  mặt đất, vai rướm máu.
 
“Thanh Tuyết, nàng   ? Có  thương ở  ?”
 
Mộ Thanh Tuyết sợ hãi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
 
Nàng yếu ớt ngả  vòng tay Thẩm Từ Châu, giọng  run rẩy, đáng thương: “Thiếp chỉ  một vết kiếm nhỏ ở cánh tay thôi,   cả. Chàng đừng trách Khương cô nương.”
 
Nghe , Khương Uyển Ca ngạc nhiên ngẩng đầu  nàng .
 
Suốt dọc đường, nàng  hết lòng bảo vệ Mộ Thanh Tuyết,  nguy hiểm đều một  nàng gánh chịu. Vừa , nàng còn cẩn thận kiểm tra, rõ ràng Mộ Thanh Tuyết    hề  thương, đến một vết xước cũng  .
 
Vậy mà giờ đây, nàng      thương do kiếm?
 
Khương Uyển Ca  kỹ cánh tay Mộ Thanh Tuyết, vết cắt nhỏ xíu  rõ ràng là do d.a.o găm gây . Kiếm của thích khách sắc bén, vết thương  thể nào nhỏ như  .
 
Vậy nên,   thể vết thương  là do chính Mộ Thanh Tuyết tự tạo .
 
 Mộ Thanh Tuyết vì    ? Lẽ nào nàng    chuyện quá khứ giữa  và Thẩm Từ Châu, nên mới cố tình vu khống nàng?
 
Khương Uyển Ca  định mở lời giải thích, ánh mắt đầy giận dữ của Thẩm Từ Châu  lạnh lùng hướng về phía nàng.
 
Hắn ôm chặt Mộ Thanh Tuyết  lòng, ánh mắt sắc lạnh như d.a.o găm, hận  thể đ.â.m thủng n.g.ự.c Khương Uyển Ca.
 
“Cô   lệnh  bảo vệ Thanh Tuyết cho ! Người ! Khương Uyển Ca hộ giá bất lực, phạt trượng ba mươi! Thi hành ngay tại cửa cung!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/uyen-ca/5.html.]
Cửa cung vốn là nơi trừng phạt những kẻ hầu hạ  ,   tuyệt tình đến mức .   là Thái tử,   bảo vệ   yêu,  trừng phạt nàng, nàng  thể trái lệnh.
 
Vậy nên, Khương Uyển Ca   một lời, chỉ im lặng quỳ xuống  cửa cung, mặc cho những ngọn roi tàn nhẫn quất xuống tấm lưng  rướm máu.
 
Vết thương do kiếm  , nay  chồng chất thêm những vết roi, đau đớn đến mức Khương Uyển Ca cắn chặt môi, tưởng chừng như  bật máu.
 
Bầu trời bỗng đổ xuống một cơn mưa lớn, xối xả  ướt sũng cả  thể Khương Uyển Ca.
 
Những    cung  ngừng liếc  nàng, trong ánh mắt họ  sự thương hại, cũng  cả sự đồng cảm.
 
Nàng lúc  chẳng khác nào một con ch.ó  rơi xuống nước, thảm hại đến cùng cực.
 
Trong tầm mắt nàng dần hiện  một đôi hài thêu kim tuyến tinh xảo. Khương Uyển Ca ngước đầu lên,  thấy Mộ Thanh Tuyết đang che ô   mặt nàng.
 
Nàng   ở vị trí cao ngạo  xuống Khương Uyển Ca, ánh mắt tràn ngập sự căm hận.
 
Vẻ mặt hiện tại của nàng  khác xa một trời một vực so với dáng vẻ  thiện thường ngày, khi Mộ Thanh Tuyết nắm tay Khương Uyển Ca, dịu dàng gọi nàng một tiếng “Khương cô nương”.
 
Máu tươi chảy dài xuống chân nàng , Mộ Thanh Tuyết vội dùng chiếc khăn tay lụa che kín mũi, vẻ mặt ghê tởm lùi  mấy bước.
 
“Khương Uyển Ca, ngươi   vì     như  ?”
 
Khương Uyển Ca đương nhiên   . Thấy , Mộ Thanh Tuyết khẽ nhếch môi, nở một nụ  lạnh lẽo.
 
“Bởi vì ngươi hèn hạ! Dám cả gan quyến rũ Thái tử điện hạ! Đừng tưởng rằng  ngủ với Thái tử điện hạ bao nhiêu năm thì  thể cậy sủng mà kiêu ngạo! Ta  cho ngươi , đừng mơ tưởng lay chuyển vị trí của ! Người mà Thái tử điện hạ yêu thương là ! Vị trí Thái tử phi, vĩnh viễn chỉ  thể là của !”
 
Thì , Mộ Thanh Tuyết quả thật   chuyện giữa nàng và Thẩm Từ Châu  đây. Nàng  lo sợ sự tồn tại của Khương Uyển Ca sẽ đe dọa đến ngôi vị Thái tử phi của .