“Vì  ngươi  ức h.i.ế.p Thanh Tuyết? Ta   rõ với ngươi , nàng  quan trọng với  đến nhường nào. Chuyện gì cũng chỉ nên  ba , nếu còn   nữa,  sẽ  dễ dàng bỏ qua cho ngươi như  .”
 
Nàng lắc đầu, giọng điệu kiên quyết: “Ta  bao giờ ức h.i.ế.p nàng . Nếu  , tất cả  chuyện đều do một tay nàng  dàn dựng, ngươi  tin ?”
 
Thẩm Từ Châu nhíu mày càng chặt, giọng vẫn lạnh lùng, hờ hững: “Ta chỉ tin  những gì chính mắt   thấy.”
 
Khương Uyển Ca bất lực nhếch môi  chua xót: “Mộ Thanh Tuyết sẽ  để yên cho  . Chắc chắn sẽ   thứ ba xảy  chuyện như . Nếu ngươi  tin, cứ chờ mà xem.”
 
Ánh mắt  lộ rõ vẻ giận dữ,   bước ,  thèm  Khương Uyển Ca thêm một  nào nữa.
 
“Thanh Tuyết là  thế nào,  hiểu rõ hơn ngươi.”
 
Nói xong,  dứt khoát rời .
 
Nhìn theo bóng lưng  khuất dần, Khương Uyển Ca khẽ bật , một nụ  đầy vẻ tự giễu.
 
Nàng thật ngốc nghếch, còn phí lời giải thích với   gì cơ chứ? Rõ ràng  sẽ chẳng bao giờ tin nàng.
 
Người  yêu thương, trân trọng như châu như ngọc, đương nhiên  thứ đều  ,  một tì vết.
 
Sau khi Thẩm Từ Châu rời , Khương Uyển Ca vẫn tiếp tục công việc thu dọn đồ đạc trong phủ như những ngày . Những vật kỷ niệm liên quan đến phụ mẫu và  trưởng, Khương Uyển Ca đều cẩn thận gói ghém mang theo. Còn những thứ khác, nàng quyết định vứt bỏ hết.
 
Ba ngày  khi lên đường, Khương Uyển Ca đến từ biệt song  và  trưởng  cuối. Quỳ gối  mộ phần, Khương Uyển Ca chợt nhận , đây  lẽ là  cuối cùng trong cuộc đời , cả gia đình nàng  tề tựu bên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/uyen-ca/7.html.]
 
Nếu chẳng may nàng bỏ  nơi chiến trường,     thể đoàn viên cùng họ ở thế giới bên .
 
Khương Uyển Ca tiến lên, cẩn thận nhổ sạch những cọng cỏ dại mọc  mộ,  nhẹ nhàng đặt tay lên tấm bia lạnh lẽo của song .
 
“Phụ , mẫu ,  trưởng, Uyển Ca bất hiếu, đây là  cuối cùng con đến thăm . Con  theo thánh chỉ, chẳng bao lâu nữa sẽ lên đường  biên ải, đến khi đó sẽ ở  nơi biên cương xa xôi, vĩnh viễn  trở về kinh đô nữa. Kinh thành   còn phụ mẫu và  trưởng, con ở  cũng  thôi.”
 
Đôi mắt nàng bất giác phủ một tầng sương mỏng. Rõ ràng Khương Uyển Ca là một  con gái mạnh mẽ, kiên cường, nhưng mỗi khi   mộ phần của những   yêu, nàng  trở về là cô bé yếu đuối ngày nào, chỉ một chút tủi  cũng khiến nước mắt tuôn rơi.
 
Nếu phụ mẫu và  trưởng vẫn còn, liệu nàng   chịu đựng những uất ức, bất công  ?
 
Khương Uyển Ca tựa đầu  tấm bia mộ lạnh lẽo của mẫu , tìm  cảm giác an yên như những ngày thơ bé  nép  trong vòng tay ấm áp của bà.
 
“Xin , mẫu … Con  nên đem lòng yêu Thẩm Từ Châu,  nên trao  tấm chân tình , càng  nên cho  tất cả… Con  phụ mẫu luôn mong con tìm  một bến đỗ bình yên, an phận thủ thường.  xin phụ mẫu thứ , con  thể thực hiện  tâm nguyện của . Phụ mẫu  hãy yên lòng, con sẽ dẫn dắt binh mã của phụ , trấn giữ biên cương, bảo vệ bình an cho muôn dân. Những tâm nguyện mà phụ  và  trưởng  kịp  thành, Uyển Ca sẽ   thực hiện.”
 
Khương Uyển Ca quỳ gối bên mộ phần  lâu, cho đến khi ánh tà dương nhuộm đỏ cả bầu trời, nàng mới  dậy, lòng nặng trĩu những tâm sự  tỏ.
 
Ngay khi Khương Uyển Ca định  gót trở về phủ, từ trong khu rừng cây rậm rạp  xa, Mộ Thanh Tuyết bất ngờ chậm rãi bước .
 
Không rõ nàng   đến từ lúc nào,  mà  hề gây  bất kỳ tiếng động nào.
 
Vừa , Khương Uyển Ca chỉ mải mê trút bầu tâm sự, giãi bày nỗi nhớ thương với những   khuất,    mảy may   sự hiện diện của kẻ khác.
 
Dù   nữa, việc Mộ Thanh Tuyết đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng chắc chắn   là điềm lành. Khương Uyển Ca   đôi co với nàng , nên im lặng xoay  định rời .