Trước đây  chỉ đoán rằng,  lẽ Liễu Vân Phi và Thẩm Úc  tư thông từ lâu.
 
Thậm chí,   thể chuyện   bán  thanh lâu khi xưa, Thẩm Úc cũng  sớm  .
 
Bằng ,     thể bình tĩnh đến  khi  tin vị hôn thê của    nhục suốt ba ngày ba đêm?
 
Một nam tử  chút khí cốt,   thể nhẫn nhịn nổi nỗi nhục đó?
 
Còn cả phụ ,  trưởng của  nữa.
 
Chỉ e họ cũng   chung một chiến tuyến với Liễu Vân Phi từ lâu .
 
Nghĩ kỹ , năm xưa  mất tích ba ngày, thế nhưng  báo quan  là Liên Kiều, chứ chẳng    ruột thịt của .
 
E rằng lúc , trong lòng họ   mong  trở về nữa.
 
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Chỉ tiếc khi đó,  vì trải qua quá nhiều thống khổ, tâm thần bấn loạn,    đủ tỉnh táo để  thấu chân tướng.
 
Ta còn ngây ngốc tin rằng   thể dựa  họ.
 
Nay hồi tưởng, ngày   cứu về  Kỳ phủ, phụ  và  trưởng liền lấy cớ  cần tĩnh dưỡng, bắt  giao  sổ sách và chìa khóa trong phủ—
 
Tất cả đều  trong mưu kế  định sẵn.
 
Hôm nay, cái gọi là lời mời của Thẩm Úc, chỉ sợ vẫn là  đưa  bước  con đường cũ .
 
Thật là khiến   ghê tởm.
 
Nếu yêu  đến ,   dứt khoát  với  một câu,  hủy bỏ hôn ước?
 
Cần gì  dùng những thủ đoạn hèn hạ để hại  đến  bại danh liệt?
 
Ta bật  lạnh,  chút do dự cầm chén  nóng hổi từ tay Thẩm Úc, dội thẳng lên  Liễu Vân Phi.
 
Nàng  giật  kêu lên, liền bổ nhào  lòng Thẩm Úc.
 
Hắn theo bản năng giang tay ôm lấy nàng .
 
"Kỳ Uyên, nàng  gì ?!"
 
"Vân Phi,    chứ?"
 
Ta  nhạt, giơ tay lên— một bạt tai tát thẳng lên mặt Liễu Vân Phi.
 
"Nam nữ thụ thụ bất , Liễu Vân Phi, đây là vị hôn phu của ."
 
"Hai  ngươi dây dưa ôm ấp như , còn để   mắt nữa ?"
 
"Hay là — hai   tư thông  lưng  từ lâu ?!"
 
4
 
Sắc mặt Thẩm Úc thoáng hiện vẻ hoảng hốt, vội vàng đẩy Liễu Vân Phi .
 
"Kỳ Uyên, nàng đừng ăn  bậy bạ! Chuyện  liên quan đến danh tiết của  và Vân Phi!"
 
Liễu Vân Phi lảo đảo lui mấy bước, trong đáy mắt ánh lên tia oán hận.
 
"Biểu tỷ,  tỷ  thể   như  chứ?"
 
"Rõ ràng là tỷ hắt  lên  , Úc ca ca chỉ là quan tâm thương tích của  thôi. Tỷ   thể nghĩ  về  như thế?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/uyen-hau-truyen/chuong-2-giai-quyet-tan-goc.html.]
Thẩm Úc cũng thuận miệng tiếp lời, lên giọng trách :
 
" , A Uyên, chẳng  nàng nên xin  Vân Phi ? Huống hồ, Vân Phi vẫn còn là một tiểu cô nương, nhất thời quên phép tắc với nam nhân cũng là điều dễ hiểu, nàng cần gì  phản ứng gay gắt như ?"
 
Ta mỉm ,  thẳng  , nhàn nhã hỏi :
 
"Tiểu cô nương? Ngươi đang  đến cái tiểu cô nương  đến tuổi gả chồng mà vẫn mặt dày bám trụ  Kỳ phủ  chịu , đến cả việc còn là xử nữ   cũng  rõ  ?"
 
"Có khi, sợ là sớm  cùng nam nhân nào đó… lăn lộn  giường  cũng nên?"
 
Thẩm Úc lập tức sững sờ, ánh mắt né tránh,  dám  thẳng  ,  năng lắp bắp:
 
"Chuyện… chuyện  là việc trong nhà các ngươi,  liên can gì tới …"
 
"Ngươi    cũng . Ta  việc, cáo từ”
 
"Khoan !"
 
Ta gọi  ,   về phía Liên Kiều.
 
"Liên Kiều,  với  trong phủ, từ nay về  Thẩm công tử nếu  đến Kỳ phủ,  đưa  mời , đợi  đồng ý mới  ."
 
"Thẩm công tử, tuy rằng chúng   hôn ước, nhưng ngươi cứ tự tiện xông  khuê phòng của  như , e rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ."
 
"Ta dù gì cũng   loại nha đầu quê mùa ngoài chợ, quy củ tối thiểu vẫn nên giữ lấy. Chuyện , hẳn ngươi hiểu rõ chứ?"
 
Thẩm Úc mím môi, liếc  Liễu Vân Phi,    lời nào,  đầu bỏ .
 
Ta lạnh lùng  sang Liễu Vân Phi vẫn còn  kịp  hồn, chợt  khẩy.
 
"Sao? Còn hy vọng Úc ca ca của ngươi sẽ bênh vực ngươi ?"
 
Ta dù  cũng lớn lên cùng Thẩm Úc,  là loại  thế nào,  hiểu quá rõ.
 
Tính  nhu nhược, gặp chuyện liền chọn cách lẩn tránh.
 
Huống chi trong lòng  vốn   tật,  dám đối mặt?
 
Liễu Vân Phi cắn chặt môi , rốt cuộc  còn giả vờ nữa, hung hăng trừng mắt cảnh cáo :
 
"Kỳ Uyên, ngươi cứ chờ đó! Nỗi nhục hôm nay,  nhất định sẽ đòi  đủ!"
 
Nhục nhã?
 
So với những gì ngươi   với  ở kiếp — bán   thanh lâu, để  sống  bằng c.h.ế.t suốt ba ngày trời…
 
Chút tát tay hôm nay, tính là gì?
 
Ta  sang Liên Kiều, khẽ gật đầu  hiệu:
 
"Về , đừng cho bất cứ ai tuỳ tiện   nơi . Đây là Kỳ phủ,   bãi đất hoang ai cũng  thể bước . Nếu     giữ lễ, thì cũng  cần lưu  nữa."
 
Liễu Vân Phi hậm hực trừng , căm phẫn rời .
 
Ta khẽ thở dài, trong lòng  chút phiền muộn.
 
Dù    phần hả , nhưng đó cũng chỉ là trút giận nhất thời.
 
Muốn giải quyết tận gốc vấn đề—
 
Ta  chỉ  đối phó với Liễu Vân Phi và Thẩm Úc, hai kẻ ngoài họ.
 
Mà còn cả phụ  ruột, và ca ca ruột của .