5
 
Chưa đầy một ngày—
 
Phụ  và  trưởng  cùng  kéo đến tiểu viện của , theo  là Liễu Vân Phi.
 
Kỳ Hạc trừng mắt  , bước tới  chắn  Liễu Vân Phi, lớn tiếng quát:
 
"Kỳ Uyên, mau quỳ xuống xin  Vân Phi !"
 
"Ngươi là biểu tỷ,   thể ức h.i.ế.p biểu  như thế? Chuyện  mà truyền  ngoài,   sẽ  Kỳ phủ bằng ánh mắt gì?"
 
"Quỳ xuống ngay!"
 
Phụ   cũng ở bên cạnh tiếp lời, giọng trầm trầm như đầy đạo lý:
 
"Kỳ Uyên , Vân Phi dù  cũng là biểu  của con,   thể nhẫn tâm  tay nặng như ?"
 
"Nếu   hôm qua Hạc nhi  thấy vết bỏng   Vân Phi, còn chẳng  con    chuyện như thế!"
 
"Mau xin  Vân Phi ngay!"
 
Hai  họ giận dữ như thể  phạm  trọng tội tày trời, cứ như chỉ cần   chịu cúi đầu nhận , danh tiết của Kỳ phủ sẽ sụp đổ .
 
Ta nheo mắt,  sang  Kỳ Hạc.
 
"Vết bỏng ? Ở  thế? Sao   thấy?"
 
Kỳ Hạc  nhận  ẩn ý trong lời , còn  chắc như đinh đóng cột:
 
"Hôm qua ngươi hắt  nóng thẳng lên  Vân Phi, nàng  bỏng ở… eo!"
 
"Eo?"
 
Ta nhướng mày,  lạnh.
 
"Vết bỏng ở eo mà  là nam tử   thấy?"
 
"Chẳng lẽ— quan hệ giữa  và biểu  …  mật đến mức  thể  eo   ?"
 
Kỳ Hạc nghẹn lời, lúng túng  đáp , chỉ   về phía phụ  cầu cứu.
 
Phụ  khẽ ho một tiếng, chuẩn  lên tiếng đỡ lời.
 
Ta dứt khoát cắt ngang:
 
"Phụ   lẽ  quên ."
 
"Lúc ngoại tổ phụ rời kinh, chính tay ông  giao  bộ gia nghiệp  cho  quản."
 
"Đây là Kỳ phủ,   Lâm phủ của phụ  ."
 
"Ta  gì, còn cần phụ  tới dạy ?"
 
Lời  khiến Lâm Tuần (cha ) nổi trận lôi đình.
 
Ông  bước thẳng tới, giáng cho  một cái tát mạnh đến mức mặt  lệch hẳn sang một bên.
 
"Kỳ Uyên! Ngươi vô lễ đến mức  ?! Mẫu  ngươi ngày xưa dạy dỗ ngươi thế ? Dám cãi cha, trái lời  trưởng?!"
 
"Ngươi cho rằng  giữ sổ sách lâu ngày thì  thể   gì thì  ?"
 
"Chẳng còn  thể thống gì cả! Hôm nay—"
 
"Ngươi giao  chìa khóa và sổ sách !"
 
"Phụ  sẽ tìm  đáng tin quản lý . Trước mắt— giao cho biểu  của ngươi !"
 
Ta liếc  Liễu Vân Phi  phía , thấy nàng  đang nở nụ  đắc ý, như thể đang  với :
 
—Lời   hôm qua,      đấy.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/uyen-hau-truyen/chuong-3-chi-vay-thoi-sao-lieu-van-phi.html.]
Ta  nhạt:
 
"Nếu…   đồng ý thì ?"
 
Lâm Tuần  , mặt mày vặn vẹo vì giận,  vung tay tát thêm một cái.
 
"Người ! Nhốt tiểu thư  cho !"
 
"Kỳ Uyên, phụ  cho ngươi năm ngày để suy nghĩ."
 
"Ngươi đồng ý thì  việc đều dễ . Ngươi  đồng ý— phụ  nhất định sẽ dạy ngươi thế nào là phép tắc!"
 
"Đừng quên—  là cha ngươi!"
 
Ta liếc  đám hạ nhân phía  đang ngần ngừ, chậm rãi gật đầu.
 
Chúng thấy thế mới dám tiến lên, bước đến  mặt .
 
"Tiểu thư…"
 
Ta   gì thêm, xoay  bước  phòng.
 
Dù  thì…
 
—Kết cục , cũng là điều   tính sẵn.
 
Thay vì để bọn họ từng ngày từng giờ tìm cớ chèn ép …
 
Chi bằng  ép họ lộ đuôi cáo cho rõ ràng.
 
6
 
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Ta  mới dặn dò xong Liên Kiều  một lúc, Liễu Vân Phi  một  xông thẳng  viện.
 
Nét mặt nàng   chẳng còn chút thuần khiết như thường ngày, mà hiên ngang dạo bước khắp gian phòng của  như thể nơi đây là chốn của .
 
"Biểu tỷ, tỷ  xem, tỷ  gì mà kiêu ngạo  chứ? Tỷ  tát  hôm qua, hôm nay   phụ  tỷ đánh trả hai bạt tai ."
 
"Thấy ? Làm  như tỷ, thật thất bại. Phụ  ruột,  trưởng ruột của tỷ, đều   về phía tỷ, mà chỉ thương  thôi."
 
Vừa , nàng   tự tiện mở hòm trang sức của , ngắm nghía đám trâm cài châu ngọc bằng ánh mắt tham lam lộ rõ.
 
"Kỳ Uyên,  ghét nhất là cái dáng vẻ cao cao tại thượng của tỷ. Ta cũng  ngại  thật với tỷ— hôm   vốn định lừa tỷ rời phủ, đưa thẳng  thanh lâu, để cho tỷ nếm mùi đàn ông một phen."
 
"À đúng , chuyện đó, phụ  và  trưởng của tỷ đều  đồng ý từ sớm."
 
"Chỉ tiếc a, tỷ   mắc câu. Bọn  đành  dùng cách cứng rắn hơn thôi."
 
Ta khẽ ,    hề nao núng.
 
Nàng  căm ghét dáng vẻ thanh cao của , nên mới dốc hết tâm cơ  nghiền nát , để thỏa mãn sự ghen ghét và lệch lạc trong lòng.
 
Đáng tiếc— đời  thì  lẽ   tổn thương sâu sắc.  hiện tại,  là   sống  một  .
 
"Chỉ  thôi , Liễu Vân Phi?"
 
"Nàng  gì?" – Liễu Vân Phi khựng , thấy  vẫn thản nhiên như gió thoảng, nét mặt lập tức sa sầm.
 
"Kỳ Uyên, thái độ của tỷ là  đây? Tỷ lẽ   đau lòng,  tuyệt vọng chứ!"
 
Ta nhàn nhạt hỏi :
"Ta đau lòng gì? Vì ngươi một  hầu hạ ba  đàn ông ?"
 
"Liễu Vân Phi,  chỉ  phụ  ,  trưởng  . Thẩm Úc, chẳng  cũng là  của ngươi ?"
 
Liễu Vân Phi lập tức luống cuống, lùi về  mấy bước, trong mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi.
 
"Ngươi... ngươi  đến  ..."
 
Ta lạnh lùng , đưa tay đẩy mạnh nàng   ngoài cửa.
 
"Biết đến — còn  xem, ngươi    đến  nữa cơ."