UYỂN HÒA KÝ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-12-16 13:09:55
Lượt xem: 642
Khi còn nhỏ, vì cứu mạng cả nhà, đành bán nô tỳ.
Mười năm , trong yến tiệc mừng thọ ở Kiều phủ, nhận phụ — nay ông đến chức Tuần phủ.
Lão thái quân khai ân, để tiểu công t.ử đích đưa về nhà.
Hai , một tuyệt thực, một treo cổ, quyết chịu nhận trưởng tỷ từng nô tỳ như .
Phụ "đau lòng" thôi.
Ông lừa trở về nguyên quán, kỳ thực là lấy phận nô tỳ gả tiểu cho kẻ khác.
Những y phục, trang sức mang về từ Kiều phủ, đều hai chia chiếm đoạt sạch sẽ.
Chưa đầy nửa tháng khi cửa, đại nương t.ử tìm một cái cớ mà đ.á.n.h đến c.h.ế.t.
Mở mắt nữa, về mùa đông năm .
Trong ngôi miếu đổ nát, phụ cùng hai đều sắp c.h.ế.t đói.
Ta một nữa tìm đến nha bà Tiết tẩu, chỉ hai , :
“Xin bà tìm cho các nàng một con đường sống...”
Chương 1:
Năm hạn hán thứ ba ở quận Trần Lưu, vỏ cây, rễ cỏ đều dân đói bóc sạch.
Người đầu tiên c.h.ế.t đói trong nhà là mẫu .
Từng là một nữ nhân dung mạo đoan trang, cử chỉ nhã nhặn, mà đến cuối cùng, bà đem tất cả y phục, trang sức cầm cố, chỉ còn tấm vải rách khoác lên để che .
Phụ vẫn mặc chiếc trường sam bằng vải lam, ôm lấy nghiên bút, ngẩn trong góc, mặc cho gọi thế nào cũng chịu đáp .
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Hai — Uyển Vân năm tuổi, Uyển Ngọc chỉ mới bốn tuổi — đói đến mức l.i.ế.m cả tro cỏ đất.
Ta chân trần chạy khỏi miếu hoang, quỳ suốt một ngày sạp bán chiếu lau.
Lưu bá bá bán chiếu khẽ thở dài, nhân lúc ai để ý, lén ném cho nửa tấm chiếu rách.
Ta dùng nửa tấm chiếu quấn lấy mẫu , lấy dây cỏ buộc , mượn ánh trăng, nghỉ suốt một đêm, kéo bà tới bãi tha ma ngoài thành phía Đông.
Mẫu nhẹ lắm, một đứa trẻ bảy tuổi như cũng kéo nổi.
Sợ bà ch.ó hoang đào lên, quỳ xuống đất, hai tay cầm mảnh ngói vỡ đào đất, đào suốt một ngày một đêm, mới đào một hố đủ sâu để chôn mẫu xuống.
Ta nhặt một chiếc bát sứ mẻ bên bờ sông, vốc nắm bùn vàng, nặn thành một bát cơm, đặt mộ mẫu .
Quỳ xuống dập đầu ba cái thật sâu, lê bước chân mỏi mệt trở về.
Nha bà Tiết tẩu sẵn cửa miếu hoang chờ .
Năm đói kém, nhà giàu bán trâu ngựa, nhà nghèo bán con cái.
Lúc chính là thời điểm ăn phát đạt của bà .
Thấy trở về, bà hớn hở gọi:
“Trần đại cô nương, ngươi nghĩ kỹ ?”
Ta chậm rãi gật đầu hai cái.
Phụ bán , trợn tròn mắt, bật dậy như kim châm, đẩy mạnh Tiết tẩu , quát lớn:
“Ngươi cút , cút ngay! Nhà họ Trần chúng dẫu c.h.ế.t đói cả nhà, cũng chuyện vô đạo đức như bán con!”
Ta quỳ xuống đất, nghẹn giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/uyen-hoa-ky/chuong-1.html.]
“Phụ , xin cứ coi như là cho nữ nhi một con đường sống… nữ nhi lâu lắm ăn một bữa no.”
Phụ ngửa mặt than dài:
“Trời ơi, đường đường là một Tú tài, mà giờ khốn đốn đến mức ư…”
Tiết tẩu thấy ông phần lung lay, lập tức móc tám lượng bạc như thương lượng từ .
Số bạc , dò hỏi kỹ từ lâu.
Ta nghĩ rõ ràng: nếu bán, thì bán cho đáng giá.
Phụ nhận lấy bạc, lẩm bẩm:
“Một đứa nha đầu, đáng ngần bạc?”
Ánh mắt ông lướt về phía hai đang l.i.ế.m tro cỏ nơi góc tường.
Tiết tẩu cũng theo, tiếp lời:
“Thường thì nha đầu đáng giá thế . Trần lão gia nếu quyết, thì để dẫn đại cô nương .”
Phụ siết chặt bạc trong tay, mặt vẫn ngơ ngẩn như tỉnh ngủ.
Lúc nãy đường về thành, nhặt một miếng kẹo mạch nha rơi phía khác.
Trước khi , bẻ đôi viên kẹo , chia cho mỗi một nửa, đặt miệng các nàng.
Ta với phụ :
“Bán con thì đừng bán hai nữa… nếu bán hết, nhà sẽ tan nát mất. Mẫu suối vàng sẽ đau lòng lắm.”
Phụ vẫn ngẩn đáp, lặng lẽ theo Tiết tẩu rời .
Đi hơn mười bước, ngoảnh đầu , chỉ thấy phụ đang tựa cửa miếu, dùng tay áo lau nước mắt.
…
Mười năm , trở thành Bích Hà — đại nha sủng ái nhất bên cạnh lão thái quân nhà họ Kiều ở kinh thành.
Lão thái quân mừng thọ tám mươi, đám môn sinh của Tam lão gia lượt đến phủ chúc mừng.
Trong đó một vị Trần lão gia, mới bổ nhiệm Tuần phủ ở Kim Lăng.
Người trong Kiều phủ đều len lén nhạo ông nhiều ngày nay — tuổi tác xấp xỉ Tam lão gia, mà tự nhận nghĩa t.ử của Tam lão gia.
Lão thái quân trong noãn các, đích Tam lão gia dẫn ông đến chúc thọ.
Người nọ đến bậc thềm, cúi mắt chắp tay hành đại lễ, quỳ gối dập đầu ba cái, cất giọng sang sảng:
“Tôn nhi xin chúc thọ tổ mẫu, chúc lão tổ tông phúc thọ an khang.”
Lão thái quân vui, ban cho một cây ngọc như ý, sai bưng lên đưa tận tay.
Trần Tuần phủ cúi đầu liên tục xưng “ dám”, nhưng khi đón lấy ngọc như ý, nhanh chóng ngẩng lên liếc .
Ánh mắt chạm , lòng như chấn động.
Mười năm gặp, cha nghèo khổ của năm xưa, giờ là vị quan quyền quý nơi đất Kim Lăng.
Phụ dường như cũng nhận , khi rời còn kín đáo ngoảnh thêm một , nơi khóe miệng hiện lên một nụ mơ hồ.
Hoàng hôn buông xuống, trải giường cho lão thái quân, đặt sẵn lò sưởi tay, bên giường xuất thần.
Thanh Liên bước tới, khẽ đẩy vai một cái:
“Tỷ tỷ, tin vui lớn ! Vừa nãy ngoài cửa, thấy Tam lão gia bàn với lão thái quân, gả tỷ cho môn sinh đắc ý , tám kiệu lớn rước về chính thê, qua cửa xong sẽ theo ông về Kim Lăng nhậm chức!”