Tin nhắn gửi thành công, lập tức bẻ sim điện thoại.
Xong xuôi, tựa lưng ghế, tim đập thình thịch trong ngực, vì sợ hãi.
Mà là vì phấn khích.
Cố Thừa Vũ, c.h.ế.t trong một tai nạn xe “bất ngờ”?
Vậy sẽ để nếm thử tai nạn thực sự là như thế nào.
Tối đó, cố tình tạo âm thanh lớn, cầm túi xách rời khỏi nhà.
Tiếng cửa khép, thể tưởng tượng trong nhà, ba kẻ nhẹ nhõm thở phào như trút gánh nặng.
Trong màn hình giám sát, Cố Thừa Vũ len lén bước đến cửa, thì thầm với bố :
“Ba , con thăm Mạn Lệ. Lâu qua, sợ cô nổi đóa. Nếu con đàn bà đó mà về sớm hỏi đến, cứ là con đổ rác.”
Bố gật đầu như gà mổ thóc, mặt lộ chút hy vọng, nhưng ngay đó là lo lắng dày đặc.
Mẹ níu tay áo, hạ giọng dặn:
“Đi sớm về sớm, nhất định về khi con nhỏ đó , là ba ăn đòn.”
Cố Thừa Vũ ánh mắt sợ hãi của cha .
Hắn thở dài một :
“Sống kiểu … còn gì gọi là nữa.”
Hắn lom khom như chuột, lén lút chuồn khỏi cửa.
tắt màn hình, tự rót cho một ly rượu vang, thảnh thơi xuống ghế sô pha mềm mại.
Đi .
Đi tìm con ả Mạn Lệ của .
Tận hưởng những giờ phút cuối cùng của đời .
Sáng hôm .
Nắng sớm xuyên qua cửa kính sát đất, dịu dàng rải bàn ăn.
đang ăn sáng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai, phá tan sự yên tĩnh. Là một lạ.
bắt máy, giọng mang chút khó chịu vì phiền:
“Ai đấy?”
“Chào cô, xin hỏi là cô Phương Vãn Chu ạ? gọi từ đội điều tra hình sự thuộc Cục công an thành phố. Rất tiếc thông báo, chồng cô Cố Thừa Vũ, tối qua khi say rượu lái xe lao xuống cầu, cấp cứu thành. Đã xác nhận… tử vong.”
Keng!
Đôi đũa bạc trong tay rơi thẳng xuống đĩa sứ, vang lên một tiếng chói tai đến lạnh .
“Cái… cái gì cơ?”
Giọng bỗng cao vút, mang theo run rẩy và hoảng loạn thể tin .
“Chồng … c.h.ế.t á? Không thể nào, hôm qua vẫn bình thường mà!”
Một màn diễn xuất hảo của một vợ tin dữ.
Phía cánh cửa bếp, vang lên tiếng hít thở gấp và tiếng động lén lút.
Hai lão già đó… quả nhiên đang lén.
“Lão già … đêm qua Thừa Vũ về nhà ?” – giọng Cố run run, đầy hoảng loạn.
“ đau đầu nên ngủ sớm…” – bố Cố đáp , giọng cũng chẳng khá hơn.
Chỉ mấy giây im lặng đó bọn họ kìm nổi nữa, lảo đảo lao khỏi bếp.
Mẹ Cố còn xông thẳng tới, giật lấy điện thoại từ tay , giọng the thé gần như rạch tai :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/van-chu/chuong-7.html.]
“Alo! Cảnh sát gì cơ? Con trai cơ? Nói nữa ! Thừa Vũ ?!”
Giọng cảnh sát ở đầu dây bên bình tĩnh, chắc quen với việc nhà gào , nên nhắc tin dữ thêm nữa.
“Con ơiiiiiiiii!”
Tiếng Cố rú lên đầy bi thương, thảm thiết đến xé lòng.
Cả bà như rút cạn xương cốt, đổ sụp xuống sàn, đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân như kẻ điên.
“Con ơi là con, con bỏ mà ! Mẹ sống nổi đây trời ơi là trời!”
Tang lễ diễn đơn giản và vắng vẻ.
Những bạn từng là chí cốt của Cố Thừa Vũ, khi bại danh liệt, đều biến mất tăm như từng tồn tại.
Bố Cố trong đám tang đến ngất lên ngất xuống.
Vài ngày khi tang lễ kết thúc, cả hai cũng lượt tắt thở trong hối hận và tuyệt vọng.
vẫn chu đáo lo hậu sự cho họ.
Hỏa táng.
Tro cốt thì tất nhiên là rải theo gió.
Cỏ mộ Cố Thừa Vũ còn kịp mọc.
Tô Man Lị bụng bầu vượt mặt, dẫn theo hai ông bà mặt dày dạn dĩ, kéo đến nhà .
“Phương Vãn Chu!”
Tô Man Lị một tay chống lưng, cố vẻ khí thế.
“ đang mang giọt m.á.u duy nhất của Cố Thừa Vũ! Là con trai ! Là con hợp pháp khi mất! Tài sản Cố Thừa Vũ để , con … phần!”
nhấp một ngụm , buồn ngẩng đầu, khẽ bật khinh khỉnh.
“Cô thì là thật ? Bằng chứng ? Miệng cô phun vài câu là chia tiền nhà ? Tô Man Lị, cô tưởng là chỗ từ thiện ? Hay là tưởng tòa án mở trong nhà cô đấy?”
Tô Man Lị nghẹn họng, lồng n.g.ự.c phập phồng, sức kìm nén cơn tức.
“… thể xét nghiệm ADN!”
“Ồ?” – đặt tách xuống, nghiêng về phía , khoé môi nhếch lên đầy giễu cợt.
“Lấy… tro cốt… xét nghiệm hả?”
“Cô…!”
Tô Man Lị run lẩy bẩy, chỉ tay , mặt trắng bệch.
“Cô rõ… lúc đó vì chuyện nên cô mới đòi ly hôn! Cô cố tình đấy!”
“Thì ?” – nhún vai, lười nhác mà trào phúng.
“Pháp luật chỉ công nhận bằng chứng. Không chứng cứ, cô kêu trời cũng vô ích.”
“Cái thai đó là của ai, liên quan quái gì đến , Phương Vãn Chu? Mơ mộng chia tiền của ?”
hừ lạnh.
“Mơ giữa ban ngày.”
Mẹ của Tô Man Lị một mụ đàn bà mặt mũi chua ngoa, giảo hoạt lập tức chen lên.
Mặt mũi bà trát đầy nụ giả tạo, mắt đảo liên tục.
“Cô Phương , đúng là con gái sai. Nó còn trẻ, dại dột, thằng Cố Thừa Vũ lừa.”
Mụ cố đẩy hết trách nhiệm sang cái xác đang yên nghỉ, giả bộ đáng thương.
“Nó cũng là hại mà. đứa bé trong bụng… thì vô tội, ?”
“Giờ Cố mất , cô hết tài sản. Thôi thì nhường một chút, giúp đứa nhỏ sống sót, tích đức cho bản … ?”
thật sự nhịn nổi nữa, bật thành tiếng.
“Tích đức?”