VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Niệm Niệm - Nửa Đầu Nguyện Vong (3)
Cập nhật lúc: 2025-05-04 12:35:38
Lượt xem: 483
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Tam Cẩu trở thành cha tôi, còn mẹ tôi thì trở thành Trương Tiểu Thuý.
Tôi có thêm một ca ca, một muội muội, một đệ đệ.
Hai gia đình nhập lại, biến thành một nhà sáu người.
Trên đường đi, Trần Tam Cẩu và mẹ tôi đều có chút ngượng ngùng.
Mãi lâu sau, Trần Tam Cẩu mới hỏi mẹ tôi: "Này, con gái của ngươi tên là gì?"
Mẹ cúi đầu nhìn tôi, tôi cũng nhìn bà.
Tôi cũng rất muốn biết, rốt cuộc tôi tên là gì.
Cuối cùng, mẹ nhìn tôi, cười khổ: "Đứa bé này, e rằng ta không làm chủ được. Đợi lớn lên rồi để chính nó tự đặt tên đi."
Tôi chỉ có thể nghiêng đầu đi nơi khác, có lẽ tôi thật sự quá khác với những đứa trẻ bình thường.
Nhà Trần Tam Cẩu có mấy mẫu ruộng tốt, lần này ra ngoài vốn là để tìm thân thích.
Kết quả chẳng những không tìm được, mà còn bị thổ phỉ cướp hết lộ phí.
Thế nên mới phải trú chân ở ngôi miếu hoang ấy.
Ông đưa chúng tôi về nhà.
Trần Tam Cẩu là người rất tốt, mỗi ngày đều cần cù chăm chỉ cày cấy, chưa từng để chúng tôi chịu đói bữa nào.
Đại Ngưu có lúc theo cha ra đồng, có lúc ở nhà giúp việc.
Mẹ tôi chăm sóc mấy đứa nhỏ, thỉnh thoảng còn tranh thủ nghiên cứu thảo dược.
Đôi khi, bà sẽ lặng lẽ nhìn về nơi xa, tay vô thức xoay chén trà.
Mỗi khi Trần Tam Cẩu về nhà, bà lại mỉm cười ra đón, hỏi thăm công việc trong ngày.
Chúng tôi càng lúc càng giống một gia đình thực thụ.
Có những lúc, con người rất mâu thuẫn.
Tôi biết mẹ yêu tôi.
Tim tôi thường vô cớ đau đớn, nghiêm trọng đến mức không dám thở mạnh.
Chính bà đã không quản mệt nhọc chăm sóc cho tôi, miệt mài nghiên cứu cách chữa trị.
Nhưng bà đối với tôi, lại luôn mang theo một tia xa cách mơ hồ.
Có lẽ vì tôi không thể mang lại cho bà cảm giác làm mẹ, nên bà vẫn thích ở bên đệ đệ, muội muội hơn.
Thậm chí, bà còn tình nguyện dạy Đại Ngưu học chữ.
Ngược lại, Trần Tam Cẩu ngày nào cũng gọi tôi "con gái ơi, con gái à".
Không chỉ muốn bồng tôi lên đu đưa, còn thích đặt tôi lên vai, cõng tôi chạy khắp nơi.
Dù tôi có trưng ra bộ mặt lạnh lùng phản kháng thế nào, Trần Tam Cẩu cũng chẳng để tâm,
Cứ kiên trì hết trò này đến trò khác, nhất quyết chọc tôi cười mới thôi.
Phần lớn thời gian, tôi cũng sẽ thuận theo mà cười một tiếng.
Thỉnh thoảng, tôi giả vờ nổi giận, cố gắng để mình trông giống một đứa trẻ thật sự.
Chúng tôi sống như thế bốn năm.
Năm ấy, xảy ra một chuyện.
Vì thuế má dồn dập, Trần Tam Cẩu buộc phải bán ruộng đổi lấy lương thực nuôi sống chúng tôi.
Nhưng khi người ta phát hiện làm vậy mà chẳng phải trả giá gì, lòng tham lập tức bùng lên.
Không ai muốn dừng lại nữa.
Thủ đoạn của họ cũng ngày càng thô bạo.
Trần Tam Cẩu dắt chúng tôi rời khỏi quê nhà, ban đầu còn có thể tìm chút việc làm đổi lấy lương thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/niem-niem-nua-dau-nguyen-vong-3.html.]
Nhưng về sau, giá gạo tăng vọt, dân lưu vong cũng càng lúc càng nhiều.
Nạn đói hiện ra trước mắt.
Huyền Môn bắt đầu xuất hiện cứu tế dân nghèo, nhưng bọn họ chỉ cứu "người có duyên".
Dĩ nhiên, so với cứu tế, tôi thích gọi là “bành trướng thế lực” hơn.
Khổ nạn càng lớn, dân chúng càng gửi gắm hy vọng vào thần linh.
Ta mơ hồ cảm thấy, Huyền Môn vốn không có ý định cứu trợ thiên tai, bọn họ mượn cơ hội này để mở rộng tầm ảnh hưởng của mình.
Đồng thời, bọn họ đặc biệt chú ý tới những bé gái bốn, năm tuổi.
Huyền Tú vẫn đang tìm tôi.
Lương thực chúng tôi có ngày càng ít, phần lớn thời gian đều phải chịu đói khát.
Là một người xuyên không, tôi từng nghĩ đời này sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện nhai vỏ cây, gặm sâu bọ.
Nhưng khi thật sự rơi vào cảnh đói khát không lối thoát, con người dễ dàng phá vỡ giới hạn của bản thân.
Dưới sự ép buộc của thời thế, tôi cũng dần dần bị đồng hoá, càng lúc càng xa rời chữ "người".
Cho đến khi thấy Vi Vi đói tới mức định ăn thịt chính mình, tôi nhận ra không thể tiếp tục như vậy nữa.
Sau nhiều ngày quan sát, tôi tìm tới Trần Tam Cẩu: "Cha, dưới chân núi có một trang viên kín đáo, có lẽ là kho thóc của phú hào."
"Trong trang viên có người canh giữ, chia làm hai ca ngày đêm, phòng bị không quá nghiêm ngặt nhưng rất cảnh giác với dân lưu vong. Quan trọng nhất là mấy ngày nay gần như không ai ra vào, bên trong nhất định có rất nhiều lương thực."
"Cha, tập hợp một nhóm người, cướp trang viên đó, chúng ta mới có thể sống sót."
Trần Tam Cẩu hoảng hốt, có phần nghi ngờ: "Con gái à, chuyện lớn thế này không thể nói bừa."
Ta nói: "Cha, để con tiết lộ cho cha một bí mật."
Tôi ngoắc ngoắc tay, Trần Tam Cẩu cũng phối hợp ngồi xổm xuống, ghé tai lại gần.
Tôi thì thầm vào tai ông: "Thực ra con là con của Hoàng Đế, không tin cha cứ hỏi mẹ."
Trần Tam Cẩu lại một phen kinh ngạc.
Sau khi xác nhận tôi đúng là con của Hoàng Đế, ông lập tức tin tưởng tôi.
Chính sách ngu dân khiến thân phận dễ dàng lay động lòng người hơn cả sự thật.
Thời đại này không ngừng bóp méo con người.
Giống như mẹ tôi, biết kẻ tàn sát thôn làng là Hoàng Đế,
Nhưng cũng chỉ dám trốn tránh, tự dày vò bản thân, không dám nảy sinh ý định báo thù.
Nhóm dân lưu vong nhanh chóng tập hợp lại, chúng tôi cướp được trang viên, thu được lượng lớn lương thực.
Chỉ là từ đó về sau, Trần Tam Cẩu không còn bế tôi nữa.
Sau đó, chúng tôi chạy vào núi, trở thành sơn tặc, cướp của người giàu chia cho kẻ nghèo.
Dùng cách này để giữ gìn thanh danh và tính chính nghĩa của nhóm, từ đó thu nạp thêm người.
Tuy đã có chút quy mô, nhưng vẫn sống trong cảnh bữa đói bữa no, ăn bữa nay lo bữa mai.
Cứ thế lại một năm trôi qua.
Đoàn quân ngày càng đông, càng trở nên cồng kềnh khó quản lý.
Phần lớn trong nhóm này đều là những kẻ mù chữ, ngay cả việc giao tiếp cũng là vấn đề.
Bạn nói lý với họ, họ chơi cù nhây với bạn.
Bạn cù nhây với họ, họ lại bảo "thiên hạ nào có đạo lý như thế".
Dù nhân số đã lên tới vạn người, cũng chỉ là đám ô hợp tụ tập vì cái ăn.
Muốn tiến xa hơn, phải thực hiện một cuộc cắt giảm.
Nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ, không thể đứng ra làm việc này.
Còn cha tôi, Trần Tam Cẩu, tính tình hiền lành, căn bản không đưa ra quyết định như vậy.