Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Ván Cờ (10)

Cập nhật lúc: 2025-05-04 04:04:49
Lượt xem: 671

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta đi thẳng đến trước mặt Huyền Tú mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Huyền Tú treo y phục một bên, thư thái ngâm mình trong bể nước nóng, hơi nước mịt mù.

So với Thần Tử, hắn càng giống yêu tà.

Ta nói: "Huyền Tú, ta tới rồi."

Huyền Tú chẳng chút ngạc nhiên, hờ hững ra lệnh: "Cởi y phục."

Ha ha.

Ta cầm áo của Huyền Tú lên, quay người định bỏ đi.

Huyền Tú cất tiếng: "Tào Thừa rất ít khi mở miệng nhờ vả ai, ngươi bỏ đi như vậy, chẳng phải khiến hắn thất vọng sao?"

Hai người xuất hiện ở cửa, chặn đường ta.

Ta xoay người lại, ném y phục của Huyền Tú xuống đất, giẫm lên hai cái.

"Nhìn kỹ lại, Quốc Sư đại nhân dung mạo xuất chúng, tính ra ta cũng không chịu thiệt."

Ta đưa tay đặt lên áo, làm bộ muốn cởi.

Sắc mặt Huyền Tú lập tức trầm xuống, hắn đột ngột đứng phắt dậy.

"Vì hắn mà ngươi sẵn sàng làm đến mức này?"

"Ngươi tưởng Tào Thừa thật lòng với ngươi sao? Hắn là kỳ lân tử, là đứa con kiệt xuất của Tào gia, tuổi trẻ đã thành danh, tâm cơ sâu xa. Hắn chỉ đang lợi dụng ngươi kích động tranh đấu giữa đế hậu. Nay tình thế mất kiểm soát, hắn mới phải ra tay cứu vãn."

"Có lẽ ngươi chưa biết, Tào Quý Phi đã mang thai. Hắn chỉ sợ đế hậu tranh chấp sẽ liên luỵ tới thai nhi của Quý Phi."

Chuyện đó quả thật ta không biết.

Nhưng Huyền Tú nổi giận, ta lại rất vui.

Ta thuận theo nói: "Quốc Sư đại nhân không định nói rằng ngươi mới thật lòng với ta chứ? Xin ngươi đừng nói, xúi quẩy lắm."

Huyền Tú như mất hết sức lực, ngồi trở lại bể nước nóng.

Hắn không thăm dò nữa.

"Bốn năm trước, ta từng tặng dây hoa mai cho một người phụ nữ, tên là Trần Niệm Vi."

“Nhưng Niệm Vi có thể là bất kỳ ai, tuyệt đối không thể là Công Chúa."

Ta hỏi: "Ngươi nghi ngờ ta không phải Công Chúa sao?"

Huyền Tú lại đáp: "Không, ngươi nhất định là Công Chúa. Ta nghi ngờ ngươi không phải Niệm Vi."

"Bên eo Niệm Vi có một vết bớt hình hoa mai, nhưng trên người Công Chúa lại không có."

Huyền Tú ngẩng đầu nhìn ta: "Ta muốn xem bên eo của ngươi. Nếu hôm nay ta không có được câu trả lời, tuyệt đối sẽ không để ngươi rời khỏi Quốc Sư phủ."

Làm hải tặc vốn chẳng phải chuyện gì an toàn, dù cha ta là thủ lĩnh.

Khi ta dần lớn lên, luôn có kẻ muốn tìm chút lợi lộc từ ta.

Chỉ vì ta là nữ tử, nên luôn có người cho rằng ta dễ bắt nạt.

Chỉ cần ta nhượng bộ một chút thôi, bọn họ sẽ được đà lấn tới, thậm chí tìm cách cởi bỏ xiêm y của ta.

Cho nên ta không thể lui nửa bước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-10.html.]

Trong trại, ta không phải là người đánh nhau giỏi nhất, nhưng ta ra tay đủ tàn nhẫn.

Dùng thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng.

Không phải ai cũng có thể sống sót sau khi bị thương.

Bọn họ sợ bị thương, nên mới không dám động vào ta.

Đã rất lâu rồi không ai dám lột y phục ta, đó là sự bình yên mà ta phải đánh đổi bằng đầy người thương tích.

Ta cười phá lên: "Được thôi, Huyền Tú, vậy ngươi mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ!"

Ta vén vạt áo bên trái, để lộ phần hông cho Huyền Tú xem.

Những vết sẹo chằng chịt phủ đầy, ngang dọc không rõ hình thù.

Dù trước kia từng có gì trên thân thể này, thì nay cũng chẳng còn nhìn ra nổi.

Vết bớt? Ai mà biết trước kia có hay không chứ.

Huyền Tú sững sờ, gấp gáp hỏi: "Sao ngươi biết là bên trái?"

Ta nhìn hắn, từ tốn buông áo xuống, nghĩ ngợi rồi nói: "Ta đoán."

Huyền Tú lại rơi vào m.ô.n.g lung: "Ngươi vừa là Niệm Vi, vừa là Công Chúa. Chuyện đó không thể nào, nhất định còn chỗ nào sai sót."

Ta vốn không có nghĩa vụ giải thích cho Huyền Tú.

Ta quay người định rời đi, nhưng thị vệ vẫn ngăn trước cửa.

Huyền Tú nói: "Đợi đến sáng mai hoặc đợi Tào Thừa đến đón, ta sẽ thả ngươi đi."

"Sau đó, ta sẽ dâng tấu khuyên răn đế hậu, chấm dứt tranh chấp."

Ta cười nhạt: "Khuyên hay không thì tuỳ ngươi, ta sẽ làm theo cách của mình. Nếu ngay từ đầu ta không ôm hy vọng cầu may, hôm nay đã chẳng phải chịu nhục thế này. Huyền Tú, ta phải cảm ơn ngươi đã cho ta một bài học: Cầu người không bằng cầu mình."

Huyền Tú đã quyết tâm giam giữ ta, ta nói gì cũng vô ích.

Vì thế, ta chiếm luôn giường của Huyền Tú.

Chỉ là, chưa đến nửa đêm, Tào Thừa đã gõ cửa Quốc Sư phủ.

Huyền Tú và Tào Thừa giằng co hồi lâu, nhưng cả hai đều im lặng không lên tiếng.

Cuối cùng, Huyền Tú vẫn giữ lời, để ta rời đi.

Tào Thừa đưa ta về. Lúc gần đến nơi, hắn mới lên tiếng: "Huyền Tú bảo ta tối nay đừng tới."

"Nhưng ta đã làm trái ý hắn."

Tào Thừa ngừng lại một chút, rồi nói: "Cho nên sau này, e rằng ta sẽ gặp chút rắc rối, có thể không còn chăm sóc Công Chúa chu đáo được nữa."

Ta thuận miệng hỏi: "Cần ta làm gì không?"

Tào Thừa lắc đầu, dưới ánh trăng, nét mặt hắn dịu dàng đến lạ thường.

"Công chúa, đây không phải giao dịch. Ta chỉ hy vọng Công Chúa có thể vui vẻ."

"Nếu Công Chúa thật lòng muốn giúp, thì hãy thay ta chăm sóc cho Quý Phi. Bà ấy đã mang thai."

Ta suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: "Ta nhất định sẽ giúp Quý Phi kê cao gối mà ngủ."

Ta làm việc vẫn quá thận trọng.

Lẽ ra ta nên nghĩ cách diệt trừ Hoàng Hậu, dứt điểm hậu hoạ từ trong trứng nước.

Loading...