Vì Hoàng Đế ban thưởng cho ta, Liễu Hoàng Hậu đã lớn tiếng tranh cãi với Hoàng Đế.
Nghe nói lúc đó cảnh tượng cực kỳ khó coi.
Hoàng Đế nổi giận đánh Hoàng Hậu, khiến Hoàng Hậu nổi cơn thịnh nộ.
Bà ta mắng chửi Hoàng Đế thậm tệ.
"Thứ chó nhà có tang, bất tài vô dụng, nếu năm đó không có Liễu gia phò tá, làm sao có ngươi hôm nay!"
Hoàng Đế tức đến phát bệnh tim, ngã lăn ra đất, mãi đến khi uống thuốc ta dâng mới ngừng đau.
Đế hậu chính thức rơi vào chiến tranh lạnh.
Ngày hôm đó, toàn bộ cung nữ thái giám có mặt đều bị Hoàng Đế hạ lệnh xử tử.
Trong đó không ít người đã hầu hạ Hoàng Đế không dưới mười năm.
Tổng cộng chết hơn trăm người.
Hoàng Đế bắt đầu triệu người bên cạnh Hoàng Hậu để sủng hạnh.
Buổi tối sủng hạnh, buổi sáng giết.
Hoàng Đế liên tục triệu ta tiến cung, đóng vai một người cha tốt, tận lực chọc giận Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu càng thêm phẫn nộ, cả hậu cung chìm trong cảnh nơm nớp lo âu, sợ bị vạ lây.
Người đầu tiên ngồi không yên chính là Liễu Vân Sơ.
Hắn tới tìm ta với vẻ đầy phẫn nộ.
Hắn chất vấn ta: "Giờ đây nhiều người vì sự lỗ mãng của Công Chúa mà chết, Công Chúa vừa lòng chưa?"
Ta bưng chén trà nóng hất thẳng lên người hắn.
Hắn giật lùi lại, chỗ bị phỏng bắt đầu đỏ lên.
Ta nhìn hắn: "Nếu không phải công tử nhất quyết đưa ta về, đã chẳng xảy ra những chuyện này. Nếu phải truy cứu, thì bọn họ c.h.ế.t là vì công tử."
"Công tử tức giận, ta có thể tiễn công tử một đoạn. Người c.h.ế.t rồi, lòng sẽ bình yên."
Ta rút d.a.o găm, làm bộ muốn đâm.
Lúc ấy, Liễu Vân Sơ chẳng hề nghi ngờ ta dám ra tay thật, vội vàng luống cuống giải thích.
Thấy cứng rắn không được, hắn lại đổi giọng: "Liễu gia ta có không ít thiếu niên tuấn tú, giỏi bày trò tiêu khiển. Ta gọi họ tới bầu bạn với Công Chúa giải khuây, được không?"
Ta bị cú chuyển đề tài bất ngờ này làm cho ngớ người: "Hả...?"
Hiếm khi nhìn không thấu tâm tư Liễu Vân Sơ, ta nhịn không được đánh giá hắn vài lần.
Thấy hắn lảng tránh, không dám nhìn thẳng ta, trong lòng bỗng sáng tỏ, ta thử thăm dò: "Công tử không phải định dâng nam sủng cho ta đấy chứ? Nếu vậy, chi bằng công tử ở lại bầu bạn với ta."
"Thân phận công tử tôn quý, nếu chịu làm khách trong chăn của ta, ta cũng cảm thấy nở mày nở mặt."
Liễu Vân Sơ như con mèo bị dẫm trúng đuôi: "Không phải! Chỉ là bạn cùng chơi thôi, Công Chúa không thích thì thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-9.html.]
Liễu Vân Sơ vì muốn ổn định ta mà nghĩ ra chiêu này, đúng là thiên tài.
Ta cũng chẳng còn tức giận nổi, thuận miệng trêu ghẹo mấy câu, Liễu Vân Sơ chịu không nổi, bỏ chạy.
Ta lúc này mới thở dài một tiếng.
E rằng Liễu Hoàng Hậu thực sự đã ôm ý định giết vua khi nói ra những lời đó, tiếc rằng kế hoạch thất bại, giờ thành cưỡi hổ khó xuống.
Bà ta sai Liễu Vân Sơ tới cảnh cáo ta, chẳng qua là đèn cạn dầu vẫn cố leo loét sáng.
Có điều, trước cái c.h.ế.t của hàng trăm người, ta cũng không thể thật sự thản nhiên.
Đã là ta tự tay châm ngòi, thì cũng nên tự mình dập tắt.
Liễu Vân Sơ vừa đi, thì Tào Thừa đã đến.
Hắn kể cho ta nghe một chuyện cũ.
Đương kim Hoàng Đế là đích trưởng tử của Tiên Đế, từng được phong làm Lệ vương, có một người em trai được phong làm Hiền vương.
Năm xưa hai huynh đệ tranh ngôi, tuy là đích trưởng tử, nhưng Hoàng Đế lại bị người em cùng cha khác mẹ đánh bại thảm hại, phải trốn khỏi Hoàng Cung, mai danh ẩn tích.
Vì vậy mới có cuộc gặp gỡ giữa Hoàng Đế và mẫu thân ta.
Sau khi Hoàng Đế mất tích, Tiên Đế đau buồn quá độ, nằm liệt giường.
Hiền vương nhân cơ hội nắm quyền nhiếp chính, thế lực ngày một lớn mạnh.
Nhưng hai năm sau, Hiền vương đột ngột phát bệnh tim, c.h.ế.t bất ngờ trong lúc ngủ.
Nhờ vậy, Hoàng Đế mới được họ Liễu tìm về, kế thừa đại thống.
Hoàng Đế xem chuyện năm đó là một việc vô cùng nhục nhã.
Những kẻ có liên quan đến phủ Hiền vương gần như bị g.i.ế.c sạch.
Tào Thừa dùng chuyện cũ để an ủi ta:
"Cho nên việc tàn sát đã sớm có tiền lệ, vốn không liên quan gì tới Công Chúa. Công chúa không cần tự trách chỉ vì lời đàm tiếu của kẻ khác."
Sau đó hắn lại nói: "Công chúa có điều gì muốn hỏi không?"
Trong lời có ý ngầm.
Ta chỉ hỏi: "Cái c.h.ế.t của Hiền vương thực sự là ngoài ý muốn sao? Còn có con cháu nào sống sót chăng?"
Tào Thừa lập tức cười khổ: "Thì ra trong lòng Công Chúa sớm đã có đáp án, là thần làm chuyện dư thừa."
Ta nói: "Nếu công tử có chuyện, cứ việc nói thẳng."
"Đế hậu tranh đấu, liên luỵ đến người vô tội. Ta vốn định nhờ Huyền Tú ra mặt khuyên can, nhưng hắn kiên quyết đòi Công Chúa đích thân tới mời, mới chịu nhúng tay."
Tào Thừa thở dài: "Huyền Tú nói, Công Chúa trêu chọc hắn."
Ta cười khẩy: "Hay lắm. Nếu hắn thích, ta đây lại đi trêu chọc hắn thêm lần nữa."
Trong mắt Tào Thừa không hề có vui mừng, chỉ còn lo âu và mỏi mệt: "Tào Thừa thay mặt những người trong cung, tạ ơn Công Chúa từ bi."