Ngay cả những  khác cũng đều nghĩ Tạ Trường Phong chắc chắn sẽ c.h.ế.t sống  đồng ý.
 
  ai ngờ.
 
Lại là    một bước, ôm bụng, lắc đầu cất lời:
 
“A Uyển  gả .”
 
Khóe môi Tạ Trường Phong vốn  nhếch lên bỗng khựng .
 
Cái ôm và sự vui sướng  chờ đợi  , đổi  chỉ là một câu   gả cho .
 
Hồi lâu  mới  hồn.
 
Cười giận, khinh miệt:
 
“Còn bướng bỉnh gì nữa?”
 
“Ta còn  chê ngươi, ngươi  dám chê  …”
 
Lời còn  dứt,   thấy  chế chở bụng nhỏ.
 
Hắn sững sờ, đôi mắt đỏ bừng,  đó dữ tợn ngẩng đầu, run giọng hỏi:
 
“Hắn… chạm  ngươi ?”
 
20
 
Lời    khỏi miệng.
 
Mọi  đều vô thức   bụng . 
 
Phản ứng  quá lớn,   sợ lùi  hai bước. 
 
Chẳng hiểu vì    hỏi như : 
 
“Thái tử điện hạ là phu quân của A Uyển,     động  A Uyển?” 
 
Hơn nữa…
 
“Tạ đại nhân, Tạ phu nhân,   về .”
 
Cuối cùng   cơ hội mở miệng:
 
“Phu quân của A Uyển vẫn đang đợi A Uyển về nhà.” 
 
“Chàng   sẽ đến đón A Uyển.” 
 
“Nếu lúc tới mà thấy A Uyển   ở đó, sẽ lo lắng lắm.” 
 
Ta nhấc chân định bước  cửa. 
 
 khi  ngang qua Tạ Trường Phong,   nắm chặt cánh tay . 
 
Hắn   chăm chăm,  chớp mắt, dò xét từng nét  mặt . 
 
Hắn run rẩy hỏi tiếp: 
 
“Hắn động  ngươi  ?”
 
Tạ Trường Phong lúc nào  ngu ngơ hơn  chứ? 
 
Rõ ràng   trả lời ,  mà  vẫn  hỏi. 
 
Ngay cả  còn   . 
 
Ta chỉ  thể ôm bụng đáp: 
 
“Hoài Cảnh là phu quân của A Uyển.” 
 
“Chàng đụng  A Uyển là vì A Uyển đồng ý.” 
 
“A Uyển cũng thích.” 
 
So với việc   , chữ ‘đồng ý’ và ‘thích’ như cú đánh thẳng  đầu. 
 
Đập  Tạ Trường Phong khiến   choáng, suýt  bệt xuống đất.
 
Phụ mẫu Tạ gia kinh hô: 
 
“Trường Phong!” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/van-kim-chi/7.html.]
 
“Sao  thể….” 
 
Hắn   lời  khác , cứ kéo cổ tay   buông, lẩm bẩm một : 
 
“Sao  thể như  …” 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Ngươi …ngươi…” 
 
Hắn ngẩng đầu, nuốt chữ còn  . 
 
   giúp   : 
 
“Ta ngu ngốc đến thế, Hoài Cảnh   thể động  ?” 
 
Gả cho  một công chúa ngu ngốc như . 
 
Phải chăng đó mới là nỗi nhục cả đời của . 
 
Chàng đáng  ghê tởm , khinh bỉ  tới cùng. 
 
Rốt cuộc, nếu    bỗng xuất hiện,   sẽ cưới là Hoàng tỷ của , thanh khiết như băng, thông minh diễm lệ. 
 
So với nàng,  chẳng thấm  ,  bằng một sợi tóc của Hoàng tỷ. 
 
Ai cũng nghĩ , kể cả Tạ Trường Phong.
 
  chịu thừa nhận,    thẳng, trong mắt  lóe lên hoảng hốt: 
 
“A Uyển,    ý đó.” 
 
Ta chỉ vùng  khỏi tay , lắc đầu: 
 
“Chính là ý đó của ngươi.” 
 
“Mọi  đều    bằng Hoàng tỷ,  thật sự  bằng.” 
 
“ Hoài Cảnh   với , Hoàng tỷ là Hoàng tỷ, A Uyển là A Uyển.” 
 
“Nếu Hoàng tỷ thực sự  đến , thì hãy gả cho  xứng với nàng.” 
 
“Còn  thích A Uyển, A Uyển cũng thích , nên  đương nhiên  cưới A Uyển.”
 
Nói đến đây,  như  trở về những ngày xưa thường cùng Tạ Trường Phong chia sẻ từng cọng cỏ, mầm cây. 
 
Hoa dại trong điện nở,    cho  , cá con trong hồ c.h.ế.t,  cũng  cho  . 
 
Mỗi   như ,  đều thấy  phiền: 
 
“Những chuyện vặt vãnh đó   gì?” 
 
 chẳng còn cách nào,  ai để  tâm sự, nên gặp   thì    suốt.
 
Lần ,  nở nụ , vui vẻ  với : 
 
“  Trường Phong, A Uyển và   là phu thê !” 
 
“Ngươi   phu thê là gì ?” 
 
Hắn tái mặt như giấy, như mất hồn   kể: 
 
“Phu thê, là cả đời ở bên , mãi mãi mãi mãi  rời như đôi chim nhạn mùa đông .” 
 
Hắn run giọng: 
 
“Đừng  nữa.” 
 
   , chỉ  : 
 
“Dẫu A Uyển với Hoài Cảnh già   mất , chúng  cũng sẽ chôn cùng .” 
 
“Đừng  nữa……” 
 
“Nên là Trường Phong,   thể gả cho ngươi . Sau  ngươi sẽ gặp  một   thể cùng ngươi suốt đời…… ”
 
Hoàng tỷ chính là  . 
 
    xong, Tạ Trường Phong  lớn tiếng: 
 
“Đừng  nữa!”