Du Phi Phàm đỡ Giang Thước  phòng, ấn  xuống giường, trải chăn gấp vuông vắn phủ lên  ,   ở mép giường  : "Ngủ ."
Giang Thước cũng  chống cự, ngoan ngoãn nhắm mắt , đột nhiên  bắt đầu tháo thắt lưng.
Du Phi Phàm hoảng hốt:
“Anh…    định  gì thế?”
“Cấn khó chịu.”
Anh tháo xong thì đặt gọn gàng ở đầu giường.
Du Phi Phàm thở phào nhẹ nhõm. Thấy   vẻ  ngủ yên, cô tìm quần áo của  trong tủ,   phòng tắm.
Nước nóng ào ào chảy xuống, trong thoáng chốc phòng tắm  đầy  nước trắng xóa.
Trong đầu cô  ngừng hiện lên hình ảnh linh vật mà ban ngày  thấy, cùng với thứ lực hấp dẫn kỳ lạ . Cô vô thức đưa tay, dựa  trí nhớ mà vẽ  lên tấm gương mờ  nước: một con mắt  trong tam giác.
Linh vật chồng lên đôi mắt của chính cô trong gương, như thể đang   cô.
Linh vật  rốt cuộc là gì? Tại   xuất hiện ở đó?
Mãi đến khi  nóng  cô gần như thiếu dưỡng khí, Du Phi Phàm vẫn  tìm  manh mối nào. Cô tắt vòi hoa sen,  đồ ngủ,  mang theo một chiếc khăn nóng trở  phòng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Thước khẽ mở mắt  cô, giọng mơ hồ:
“Nóng quá… mở điều hòa  ?”
Du Phi Phàm kéo chăn xuống cho : "Không , dễ  cảm lạnh. Để em lau mồ hôi cho ."
Chiếc khăn nóng  chạm lên da, lông mi Giang Thước khẽ run,  nhẹ nhàng đẩy tay cô :
“Đừng.”
Du Phi Phàm  để ý đến , chỉ coi đó là lời  của một  say. Cô lau mồ hôi  mặt  xong, thấy   cũng nóng hầm hập, dứt khoát vén chăn xuống ngang hông.
Ngẩng đầu  , thấy đôi mắt nhắm nghiền, dường như  phản ứng gì. Cô bèn cởi cúc áo  cùng,  lẩm bẩm: "Em chỉ giúp  lau mồ hôi thôi,    ăn đậu hũ của  …”
Cúc áo dần  tháo , để lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc và cơ bụng  hảo. Du Phi Phàm vô thức nuốt khan một cái, cắn răng ngẩng mặt  trần nhà,  cầm khăn lau bừa lên  .
"Du Phi Phàm."
"Hả?"
Cho đến khi cổ tay  nắm chặt, cô mới cúi đầu xuống, thấy Giang Thước khẽ nhíu mày,  thở dồn dập.
Anh nặng nề thở dài:
“Đừng lau nữa.”
Du Phi Phàm tưởng khăn quá nóng, vội dỗ dành như trẻ con: “Sắp xong , cố nhịn một chút.” Nói , động tác tay  càng nhanh.
“Em thế …   nhịn nổi.”
Cô còn  hiểu hết ý câu , Giang Thước  vươn tay ôm chặt eo cô, kéo cả   lòng. Hơi thở nóng rực lướt qua cổ, khiến   cô run lên,  kìm  mà co rụt .
“Anh   , em còn tiếp tục…  sẽ  bỏ qua cho em .”
Trong lúc mơ màng, cô   lật   và hôn lên môi.
"Ưm..."
Cô  hé miệng, vị rượu thoang thoảng  lấp đầy khoang miệng. Não bộ cô ngay lập tức trống rỗng, nhưng theo bản năng  đáp  nụ hôn của .
Nụ hôn kéo dài  lâu, lâu đến nỗi Du Phi Phàm cảm thấy sắp ngạt thở. Giang Thước mới cho cô một chút  gian để thở.
Anh thở dốc, ngón tay khẽ vuốt mái tóc cô, giọng khàn khàn hỏi:
“Có thể ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/van-phong-tham-linh-toi-co-the-bat-tram-trieu-ma-quy/chuong-257-co-duoc-khong.html.]
Chạm  làn da nóng bỏng  chiếc áo sơ mi mở rộng của , ánh mắt Du Phi Phàm run lên,  phòng  và lý trí đều sụp đổ.
Được, thế nào cũng .
Cô  đáp, chỉ nắm lấy cổ áo , ngẩng đầu hôn .
Sự chống cự cuối cùng tan vỡ trong nụ hôn . Hơi thở đan xen, nóng bỏng như núi lửa phun trào, khiến  khí cũng như bốc cháy.
Da kề da,  thở quấn quít,  giác quan như bay vút lên tận mây xanh,   lao nhanh rơi xuống, cuối cùng chìm trong một trận cuồng phong mưa bão…
...
Ánh sáng ban mai xuyên qua khe rèm, chiếu lên khuôn mặt Du Phi Phàm. Cô cau mày, khẽ mở mắt, phát hiện  vẫn còn  Giang Thước ôm trong lòng.
Hơi ấm từ cơ thể phía  gợi  ký ức hỗn loạn đêm qua, khiến da thịt cô  nóng bừng, theo phản xạ  né tránh.
Cánh tay đang ôm eo cô đột nhiên siết chặt, bên tai vang lên giọng  lười nhác: “Sao, định chạy ? Không định chịu trách nhiệm ?”
Mặt cô đỏ bừng, vung khuỷu tay thúc  : "Anh vô liêm sỉ."
Cánh tay   dễ dàng giữ , Giang Thước hôn lên gáy cô,  hỏi: "Anh vô liêm sỉ chỗ nào?"
"Anh giả vờ say."
"Từ đầu đến cuối    là  say ."
Giọng điệu  vô tội  ấm ức  khiến cô tức nghiến răng ken két, nhưng     . Bởi vì, nếu nghĩ kỹ ,  thật sự  bao giờ   say.
Cô   , trút giận bằng cách cắn một cái lên xương quai xanh của .
Giang Thước bật , ôm chặt lấy cô: "Có  em  kiểm tra  thể lực và chức năng thận của  ?"
Câu  ám chỉ khiến Du Phi Phàm lập tức hiểu ý.
Toàn  còn mỏi nhừ, cô  dại gì  hành thêm, vội giơ tay đầu hàng: "Anh cảnh sát Giang, em sai ."
Giang Thước , lấy điện thoại xem giờ: “Anh   bữa sáng. Một lát nữa còn  thẩm vấn Trạch Tu."
"Em cũng !"
“Người ngoài   tham gia thẩm vấn. Lát nữa  sẽ nộp đơn lên cục để chính thức thuê em  cố vấn. Khi đó em sẽ là   biên chế ."
Du Phi Phàm chớp mắt: "Có biên chế thì   nhận lương ?"
"Anh nhớ  nào đó  từng   kiên quyết rằng   cần tiền thù lao mà." Vẻ mặt Giang Thước  trở nên trêu chọc: "Không lẽ, lúc đó em đồng ý hợp tác là vì tham lam vẻ  của ?"
Du Phi Phàm giơ chân đá   khỏi chăn:
“Đừng tự luyến nữa, mau   đồ ăn sáng!”
Giang Thước  cài cúc áo  cúi  hôn cô một cái,  mới  ngoài.
Khi bóng   xa, nụ   mặt Du Phi Phàm dần tắt. Cô lật   lên trần nhà. Không hiểu , trong lòng cô luôn  một cảm giác bất an mơ hồ, như một làn sương mù che phủ tâm trí.
Đang ăn sáng, Tiêu Tiêu gọi điện tới.
Du Phi Phàm bật loa ngoài, để điện thoại lên bàn:
“Alo, Tiêu Tiêu,  chuyện gì ?”
"Chị Phi Phàm,   tìm chị."
"Ai?"
“Chị gái xinh    giúp mở cánh cửa linh giới. Giờ chị  đang ở văn phòng.”
Du Phi Phàm nhanh chóng nhận , Tiêu Tiêu đang  đến Bùi Liễu Ân.
 tại  Bùi Liễu Ân  đột nhiên đến tìm cô?
Không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng nhét miếng bánh  miệng: "Biết , chị về ngay đây."