Sáng hôm , khi Du Phi Phàm tỉnh dậy thì bên gối  trống trơn. 
Cô  dậy vươn vai, rửa mặt xong   bếp, liền  thấy  bàn ăn  sẵn bánh mì kẹp cùng một cốc sữa.
Dưới cốc còn ép một tờ giấy, là nét chữ bay bướm của Giang Thước:
“Nhớ hâm nóng .”
“Coi em là con nít ba tuổi chắc.”
Du Phi Phàm lẩm bẩm,  đem cả bánh mì và sữa bỏ  lò vi sóng. Trong lúc chờ, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thành Niệm, hỏi xem dạo  ở văn phòng  việc  quen .
Nhận  câu trả lời khẳng định, cô mới yên tâm phần nào.
Ăn sáng xong, cô rửa sạch bát đĩa, lau sàn nhà, còn tiện tay chùi cả bồn rửa trong phòng tắm.
Du Phi Phàm  nếu mở miệng đề nghị chia tiền thuê nhà thì Giang Thước nhất định sẽ khó chịu, thế nên chỉ  thể tận dụng chút ít kỹ năng việc nhà của ,  những việc trong khả năng.
Làm xong, mồ hôi  ướt đẫm lưng áo. Cô tắm qua một lượt,  xuống lầu bắt taxi đến chợ.
Tài xế là một   nhiệt tình, suốt quãng đường  chuyện rôm rả với cô.
Khi xe dừng, Du Phi Phàm   dặn:
“Chú ơi,  thể chờ cháu một lát  ? Cháu  mua ít đồ   ngay.”
Bác tài vui vẻ đồng ý.
Cô  chợ, mua một cân bánh quế hoa, thêm ít dâu tươi với cherry,    lên xe.
Chiếc taxi  qua con đường núi đầy đá vụn. Bác tài xế  phàn nàn, chỉ tò mò hỏi: "Cô bé,   một  đến nơi hẻo lánh như ?"
Du Phi Phàm  ở ghế  mỉm : “Cháu  thăm bà ngoại nuôi.”
Không lâu , xe dừng  bên cạnh một sân nhà. Du Phi Phàm trả tiền. Sau khi xe , cô mới  đến  cửa sân, gõ cửa: “Bà ngoại Khổng Tước, bà  nhà ?”
Trong sân vang lên tiếng sột soạt. Không lâu , cửa mở .
Bà Khổng Tước ho vài tiếng,  quanh một vòng, hỏi: "Hôm nay cháu đến một  ?"
Du Phi Phàm gật đầu, giơ túi giấy  tay lên: "“Vâng, cháu mang bánh quế hoa cho bà.”
Bà Khổng Tước nhận lấy bánh hoa quế, vội bẻ một miếng cho  miệng, nét mặt hiện rõ sự hài lòng.
Ăn xong, bà cất phần còn  ,   xuống chiếc ghế mây  hiên,  nghiền dược thảo trong cối  hỏi: “Lần  đến  chuyện gì?”
Du Phi Phàm  xổm  bậc đá, nghịch dây giày, kìm nén cảm xúc trong lòng,  mới : “Bà ngoại cháu… mất .”
Động tác của bà ngưng  một nhịp,  đó  tiếp tục, giọng thản nhiên:
“Hừ, bà già   nhanh thật. Có lẽ thấy  so  với  nên nhận thua .”
Du Phi Phàm  bà  "khẩu xà tâm phật", nên cũng  cãi . Cô chỉ lấy một chiếc hộp gỗ dài từ trong túi , đưa cho bà: “Đây là thứ bà ngoại để , bên ngoài vẽ hình chim công, cháu đoán là  tặng bà.”
Bà Khổng Tước nhận lấy hộp gỗ, mở  . Bên trong là một chiếc ống điếu  bằng đồng vàng và gỗ lê, hoa văn tinh xảo, còn treo một bao thuốc màu xanh, thoạt    vô cùng quý.
Bà cầm lên  thoáng qua,  đặt xuống bên cạnh, nhàn nhạt hỏi:
“Bà ngoại cháu  để  lời gì ?”
Du Phi Phàm ôm lấy cối đá, tiếp tục nghiền dược liệu, cố nén nụ  gượng:
“Không… bà  quá đột ngột.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/van-phong-tham-linh-toi-co-the-bat-tram-trieu-ma-quy/chuong-265-ong-dieu.html.]
Bà nhấc chiếc tẩu cũ, gõ mấy cái thật mạnh xuống bậc thềm:
“Thế còn cháu,   ?”
Du Phi Phàm lắc đầu: "Cháu  ."
Bà Khổng Tước chỉ "ừm" một tiếng,    gì nữa.
Cả sân viện chìm trong yên lặng, chỉ còn tiếng lách tách của cối thuốc và tiếng bà rít tẩu thuốc.
Bỗng chuông điện thoại vang lên. Du Phi Phàm  màn hình, là Giang Thước gọi.
Tín hiệu  núi kém, giọng  ngắt quãng:
“Phi Phàm, em đang ở ?”
"Em ở chỗ bà Khổng Tước."
"Khi nào về? Anh đến đón em."
Du Phi Phàm  đồng hồ. Bây giờ là ba giờ chiều. Cô  chút kỳ lạ: "Anh    ?"
Đầu dây bên  vọng  tiếng thở dài nặng nề, dường như  tâm sự:
“Về  .”
Cúp điện thoại, Du Phi Phàm mới mở lời hỏi: "Bà Khổng Tước,  đây bà từng gặp  cháu ?”
Bà Khổng Tước qua loa gật đầu: “Có, vài .”
“Mẹ cháu là  thế nào?”
Bà Khổng Tước nheo mắt,  những bóng cây lờ mờ  ngọn núi xa xa: "Thực  ngay  đầu tiên gặp cháu, bà  cảm thấy cháu  giống  cháu. Không chỉ ngoại hình, mà tính cách cũng . Cả hai đều thích ,  bụng, dễ tin , đều là những cô gái ."
“Thế còn bố cháu?”
“Bố cháu thì bà  gặp. Trước khi cháu sinh bà  dọn đến đây,   hỏi chuyện bên ngoài. Sau  cũng vì mất liên lạc với bà ngoại cháu, mới tình cờ  tin cha  cháu gặp nạn.”
Du Phi Phàm gật đầu,  hỏi thêm nữa.
Cô giúp bà Khổng Tước đổ thảo dược  giã xong  bát, rửa sạch cối đá,  giúp bà phơi vài bộ quần áo mới giặt.  lúc đó, xe của Giang Thước  đến  sân.
Anh  sân chào bà Khổng Tước: "Bà Khổng Tước,  chúng cháu   đây."
Bà cụ chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ khoát tay:
“Đi .”
Du Phi Phàm   vài bước,    dặn dò: “Bà giữ gìn sức khỏe, bớt hút thuốc thôi.”
Bà  nhắm mắt  ghế mây,  đáp. Chỉ đến khi tiếng động cơ xe xa dần, bà mới mở mắt, nhặt chiếc hộp gỗ  đất lên, lấy  điếu thuốc, mở chiếc túi vải treo  đó.
Chiếc túi vải bình thường dùng để đựng thuốc lào.  lúc , bên trong   một tờ giấy  gấp .
Bà đặt tờ giấy lên đầu gối, trải phẳng . Trên giấy vẽ một linh vật hình con mắt, bên  là một dòng chữ:
"Khổng Tước, thời gian của   còn nhiều. Nay tặng cho bà một chiếc ống điếu. Mong bà giúp  tìm  ý nghĩa của hình vẽ ,    cho Phi Phàm. Sau  nếu  gặp   suối vàng,  nhất định sẽ tạ ơn. Du Bội Trinh."
Bà Khổng Tước gấp tờ giấy ,  lạnh: "Hừ, Du Bội Trinh.  còn tưởng lương tâm bà trỗi dậy tặng quà cho . Quả nhiên vẫn  việc cần nhờ."
Nói , bà  dậy  phòng, chốc lát   với một xấp giấy tiền vàng mã.
Bà đặt tiền vàng mã  trong một cái xô sắt, châm lửa đốt, ánh lửa bập bùng chiếu gương mặt nhăn nheo. Hồi lâu, bà thở dài, lẩm bẩm:
“Thôi thì…  già  cũng chẳng sống bao lâu nữa. Giúp  một  thì giúp. Đốt cho bà ít giấy tiền, xuống  nhớ dò xem chỗ nào bán bánh quế hoa ngon, báo  cho .”