Du Phi Phàm đến sảnh tầng 1. Ở đây chỉ  một ngọn đèn mờ ảo,  lẽ là do bảo vệ bật để tiện  .   thấy bóng dáng  bảo vệ .
Nếu sinh linh của Dương Diểu thực sự vẫn còn ở đây, thì   khả năng nó   kẹt  ở nơi cô  gặp chuyện, tức là tầng 10.
Du Phi Phàm  thang máy, trực tiếp bấm nút tầng 10.
"Keng!"
Cửa mở . Du Phi Phàm bật đèn pin   ngoài. Giống như trong đoạn ghi hình livestream của Dương Diểu, ở đây chỉ chất đống một vài vật dụng linh tinh,   gì bất thường.
, cô  tìm thấy sinh linh của Dương Diểu.
Chưa kể sinh linh của Dương Diểu, Du Phi Phàm thậm chí còn  cảm nhận  bất kỳ luồng khí linh nào trong tòa nhà .
Trước khi , cô  đặc biệt quan sát và nhận  rằng tòa nhà   ở một vùng đất trũng thấp, xung quanh  bao bọc bởi đồi núi.
Những nơi  địa thế bốn mặt cao, ở giữa thấp như thế , khí trường sẽ  đình trệ, uế khí tích tụ,   đường thoát. Đây là nơi linh hồn thường xuyên tụ tập và xuất hiện. Hơn nữa, nơi đây từng là một bệnh viện, lẽ     nhiều linh hồn mới đúng.
 nơi   quá đỗi "sạch sẽ".
Lạ lùng, thực sự  lạ lùng.
Du Phi Phàm lấy  một lá Linh Tê Phù. Loại bùa   thể dùng để tăng cường khả năng cảm ứng với linh hồn. Cô  định bắt đầu niệm chú,  mắt đột nhiên  một luồng sáng mạnh chiếu , khiến cô  thể mở mắt. Cô vô thức giơ một tay lên che mắt, tay  nhanh chóng vò nát lá bùa, nhét  túi.
Ánh sáng mạnh dịch chuyển khỏi mặt cô. Vài giây , cô mới  rõ, cách đó  xa là một chú bảo vệ lớn tuổi.
"Không    khóa cửa  ? Cô lẻn  bằng cách nào?" Chú bảo vệ quát.
"Cháu..."
Chưa kịp để Du Phi Phàm giải thích, chú bảo vệ  giận dữ  đến, đẩy cô về phía thang máy.
"Cô  là  livestream nữa đúng ? Vụ việc mấy hôm  vẫn  đủ ồn ào ? Đi  , mau  ngoài."
Chú bảo vệ    đẩy cô  thang máy, bấm nút tầng 1.
Du Phi Phàm  hôm nay  thể tiếp tục ở  đây để tìm sinh linh của Dương Diểu  nữa, nên trong lúc chờ thang máy, cô bắt chuyện với chú bảo vệ.
"Chú ơi, chú  việc ở đây lâu ?"
"Cô hỏi  gì?" Dù  chút bực bội, nhưng chú bảo vệ vẫn trả lời câu hỏi của cô, "Mấy tháng ,  từ lúc bắt đầu cải tạo."
"Vậy chú  gặp  chuyện gì bất thường ?" Du Phi Phàm hỏi tiếp.
"Chuyện bất thường?" Chú bảo vệ khó chịu liếc xéo Du Phi Phàm, "Chuyện bất thường nhất chính là đám trẻ livestream như các cô. Suốt ngày gây rắc rối cho  khác. Thằng em trực ban mấy hôm  suýt nữa  các cô  mất việc đấy!"
Du Phi Phàm còn  hỏi thêm gì đó, nhưng thang máy  đến tầng 1. Chú bảo vệ   lưng Du Phi Phàm,  cô  khỏi cổng, "cạch" một tiếng khóa cửa   mới yên tâm tiếp tục  tuần tra.
"Thế nào ?" Phương Văn Bác và Ngụy Nhiễm thấy Du Phi Phàm  , vội vàng lo lắng hỏi.
Du Phi Phàm lắc đầu: "Bị bảo vệ đuổi  ngoài ."
"Vậy    bây giờ!" Ngụy Nhiễm dậm chân,  chút chán nản.
Phương Văn Bác thì  Du Phi Phàm: "Còn cách nào khác ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/van-phong-tham-linh-toi-co-the-bat-tram-trieu-ma-quy/chuong-42-lan-dau-tham-hiem-toa-nha-ma.html.]
Du Phi Phàm cắn móng tay, chau mày suy nghĩ. Sau khi Dương Diểu gặp chuyện, an ninh ở đây chắc chắn   tăng cường. Cứng rắn xông  là điều  thể. Có lẽ chỉ  thể tìm  phụ trách của tòa nhà  để  chuyện.
Cô  với Phương Văn Bác và Ngụy Nhiễm: "Hôm nay tạm thời đến đây thôi.  sẽ về điều tra thêm thông tin chi tiết về tòa nhà . Hai  đừng lo, nhất định sẽ  cách."
Phương Văn Bác và Ngụy Nhiễm  , dù  cam lòng, nhưng cũng đành bất lực đồng ý.
Về đến văn phòng, Du Phi Phàm nhờ Tiêu Tiêu tra cứu thông tin của tòa nhà đó.
 như Phương Văn Bác  , tiền  của tòa nhà đó là một bệnh viện tư nhân. Vị trí ở đây hẻo lánh, giao thông bất tiện,   vì lý do gì mà thường xuyên xảy  các vụ tai nạn y tế. Thế nên  ít  đến khám bệnh,  lâu  thì đóng cửa.
Sau khi  bỏ hoang vài năm, gần đây tòa nhà      ai mua . Nghe  sẽ  cải tạo thành bệnh viện chuyên khoa tâm lý kiêm khu điều dưỡng tâm thần đầu tiên ở thành phố M.
Từ tài liệu, cô    phụ trách tòa nhà  tên là Thẩm Tri Hành, là một nhà tâm lý học nổi tiếng. Nghe  ông  là một nhân vật  tiếng trong giới tâm lý học y khoa   quốc.
Muốn gặp một   địa vị như , e là  đơn giản.
Ngày hôm , Du Phi Phàm dựa  địa chỉ mà Tiêu Tiêu  tra , đến một tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố. Trung tâm tư vấn tâm lý của Thẩm Tri Hành  đặt trong tòa nhà .
Cửa thang máy  mở ,  thấy  tường treo tấm biển lớn "Trung tâm tư vấn tâm lý Tri Hành".
Cả sảnh lớn tràn ngập mùi hương gỗ dịu nhẹ. Sàn lát đá cẩm thạch sạch sẽ, sáng bóng. Đèn trần đơn giản tỏa  ánh sáng ấm áp. Cửa sổ kính lớn hướng nam  thể   gần hết khung cảnh đường phố thành phố M. 
Xem , vị trí địa lý và phong thủy ở đây  hơn tòa nhà   nhiều.
Tiếp tân là một cô gái búi tóc, phong thái nhã nhặn. Du Phi Phàm bước đến  : "Chào cô,   gặp bác sĩ Thẩm Tri Hành."
Tiếp tân mỉm  dịu dàng: "Thưa cô, cô   hẹn  ?"
"Hẹn?" Du Phi Phàm gãi đầu, "Hẹn gì cơ?"
"Xin , viện trưởng Thẩm của chúng  chỉ nhận tư vấn tâm lý qua hẹn ." Tiếp tân vẫn giữ nụ  lịch sự  môi.
"Vậy...   để đặt lịch hẹn?"
"Viện trưởng Thẩm mỗi ngày chỉ nhận ba lịch hẹn. Đây là bảng giá của chúng , cô  thể xem qua."
Du Phi Phàm nhận lấy tờ rơi mà cô gái đưa, ngay lập tức kinh ngạc khi thấy bốn chữ  0 trong bảng giá.
"Tư vấn một  ở đây đắt  ?"
"Bác sĩ Thẩm luôn  mức giá như .  cô cứ yên tâm, ông  là một nhà tâm lý học nổi tiếng,  giúp  nhiều  giải quyết vấn đề. Dù cô  bất kỳ thắc mắc nào về tâm lý,  tin bác sĩ Thẩm đều  thể giải đáp cho cô."
Du Phi Phàm chống cằm lên bàn tiếp tân suy nghĩ một lúc: "Vậy... nếu   tư vấn tâm lý, thì    mới gặp  ông ?"
"Xin hỏi cô tìm bác sĩ Thẩm  việc gì?"
Du Phi Phàm đảo mắt: "Điều tra án."
"Cô là cảnh sát ?"
"...Không ."
"Vậy thì xin , chúng   thể giúp , thưa cô." Tiếp tân vẫn  mỉm,  thấy bất kỳ biểu cảm nào  đổi.
"Thật ?" Du Phi Phàm gãi đầu, "Vậy... cảnh sát đến thì  thể gặp  ông  ?"
"Vâng, thưa cô." Tiếp tân vẫn giữ vẻ mặt chuyên nghiệp, "Nếu là cảnh sát cần điều tra án, viện trưởng Thẩm chắc chắn sẽ thực hiện nghĩa vụ công dân, hợp tác với cảnh sát."