Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÃN SƠ - 6

Cập nhật lúc: 2025-06-06 01:34:38
Lượt xem: 4,264

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói rồi quay người bỏ chạy như bay, Vân Tử Lâm hoảng hồn, vội vã lao ra định cản.

 

Nào ngờ mấy tiểu tư vốn quen theo Thẩm Dạ Sơ rong chơi đùa giỡn, thân thủ nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy bóng.

 

“Aizz! Tam lang làm vậy là sao chứ? Hà tất phải đến mức này…”

 

Lâm thị cũng sốt ruột, muốn tới khuyên nhủ Trương đại nương tử, nhưng bà chỉ cúi đầu nhấp trà, không đáp nửa lời.

 

Thẩm Dạ Sơ hừ lạnh một tiếng:

 

“Bao năm qua, đồ lớn đồ nhỏ trong phủ đều chuyển đến nhà họ Vân, dùng lên người Vãn muội muội thì ít, cha ruột ngài lại cung phụng như vàng như ngọc.”

 

“Năm xưa ăn của phu nhân họ Hách, giờ lại gặm cả phần con gái ruột. Ngài đã sủng ái mẹ con Lâm thị như vậy, thì cứ để bọn họ giúp ngài giữ lấy thanh danh sạch sẽ, áo vải gió sương đi!”

 

“Hừ! Mất hết thể thống!”

 

Vân Tử Lâm bị vạch mặt trước bao người, lại thêm chuyện mất mặt sắp xảy tới, sắc mặt tái mét.

 

“Ngươi…”

 

Thân thể lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ xuống ghế, một hơi nghẹn lại trong ngực, thiếu chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ.

 

11

 

Trong lòng ta vẫn canh cánh lo lắng cho Phương ma ma, chẳng biết bọn họ có ra tay với bà hay không. Dù gì ma ma cũng đã lớn tuổi, thân thể vốn chẳng còn cứng cáp như xưa.

 

Chẳng ngờ chưa đầy nửa canh giờ, Thẩm Dạ Sơ đã sải bước xông tới, theo sau là một đoàn đông đảo tiểu tư, gia nhân, trực tiếp tới đón ta ra ngoài.

 

Hắn xông vào phòng trước, vừa thấy ta liền tiến lên kéo lấy tay, đưa ta lui vài bước, nhẹ tay đỡ ta nằm xuống bên mép bồ đoàn.

 

Còn ghé sát thì thầm dặn nhỏ:

 

"Nằm xuống mau, xem ta thay muội trút giận!"

 

Ta chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, giả bộ yếu ớt không còn chút sức lực nào.

 

Thẩm Dạ Sơ lớn tiếng gọi:

 

"Vãn muội muội, muội bệnh rồi sao?"

 

Vừa dứt lời, thấy người bên ngoài sắp vào, hắn lại nhỏ giọng dặn tiếp:

 

"Chút nữa đừng sợ, cứ nghe theo lời ta là được."

 

"Được."

 

Dẫu sao cũng là phu thê chưa cưới, lúc nguy cấp, cũng không cần quá giữ kẽ.

 

Thẩm Dạ Sơ liền bế ta lên, sải bước vững vàng, một đường cấp tốc đi thẳng ra tiền viện.

 

Nếu là người ngoài không rõ sự tình, e rằng đã tưởng ta thật sự bệnh đến hấp hối.

 

Không nhịn được, ta bật cười trong lòng khi nép trong n.g.ự.c hắn.

 

"Lần này huynh lại nghĩ ra trò gì nữa đây? Mau nói nhỏ cho ta biết với!"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/van-so-isav/6.html.]

 

Thẩm Dạ Sơ đỏ bừng vành tai, liếc nhìn đám tiểu tư còn đang theo sau cách một đoạn xa, rồi mới thấp giọng đáp:

 

"Ta đã mời cữu cữu của muội, còn có phụ thân ta và mấy vị đại nhân khác, một lát nữa muội chỉ cần giả vờ yếu một chút, những chuyện khác, sẽ có cữu cữu muội đứng ra đòi lại công bằng."

 

Ta vẫn chưa yên tâm:

 

"Phương ma ma hình như bị người của Lâm thị nhốt lại rồi, không xảy ra chuyện gì chứ?"

 

"Yên tâm đi." – Hắn nhàn nhạt đáp –

"Kế mẫu dám giam người mà chính thê để lại cho đích nữ, chuyện này truyền ra, lý cũng không đứng về phía bà ta. Một lát nữa, còn vừa khéo lấy làm bằng chứng."

 

"Ừ." – Ta khẽ gật đầu.

 

12

 

Vừa bước vào tiền sảnh, Thẩm Dạ Sơ liền đặt ta ngồi xuống sau tấm bình phong, gọi ma ma tinh thông y lý bên cạnh Trương đại nương tử tới bắt mạch cho ta.

 

“Đại cô nương nhà họ Vân tuy không bệnh nặng, nhưng thân thể đã suy nhược từ lâu, phần vì ăn uống thiếu thốn, phần vì sầu não quá độ, lại nhiễm chút phong hàn. Cần kê đơn thuốc, điều dưỡng cẩn thận mới ổn.”

 

Ta khẽ siết chặt khăn tay trong lòng, thì bên ngoài bình phong, một nam nhân có vài phần giống mẫu thân ta bước nhanh vào.

 

Thấy ta bộ dạng suy nhược, trong mắt ông ánh lên vẻ xót xa rõ rệt.

 

Tay ông run lên vì giận, quay đầu chỉ thẳng vào Vân Tử Lâm đang theo sau bước vào:

 

“Tốt, thật là tốt! Năm xưa ta đã biết ngươi chẳng phải hạng tử tế, chỉ tiếc Linh nhi lại bị lời ngon tiếng ngọt của ngươi dỗ dành mà tin tưởng!”

 

“Nay ngươi hại nàng sớm vắn số, lại còn muốn hại cả đứa con gái duy nhất của nàng, chẳng lẽ nhà họ Hách ta c.h.ế.t sạch cả rồi mới để mặc các ngươi khi dễ tới vậy?!”

 

Vân Tử Lâm hoảng hốt, lập tức bước tới khom người:

 

“Đại cữu gia sao lại nói vậy? Phạt Vãn nha đầu là vì nó hại muội muội mình trước mà thôi...”

 

“Vậy bỏ đói lâu ngày là nó tự hại mình? Ép đổi hôn sự cũng là nó tự chuốc lấy?”

“Ngươi đích thực là quan ngôn chính thống, cái miệng đổi trắng thay đen kia, thật đáng làm ngôn quan lắm!”

 

Thẩm Dạ Sơ lén liếc ta, ta cúi đầu nhịn cười, còn giơ ngón tay ngoắc ngoắc hắn.

 

Thấp giọng nói:

“Cữu cữu ta quả không hổ là ngôn quan, tranh luận như b.ắ.n tên, không chừa đường sống.”

 

Thẩm Dạ Sơ mỉm cười, đưa ta một miếng bánh ngọt:

 

“Cữu cữu trên triều đình cũng nổi tiếng là sát thần bút chiến.”

 

Ta nhìn hắn, cố ý giả bộ ngây thơ hỏi:

 

“Sao Thẩm tam lang lại gọi cữu cữu của ta là ‘cữu cữu’ vậy nhỉ?”

 

Thẩm Dạ Sơ khựng lại một chút, rồi mặt đỏ bừng như quả hồng chín.

 

“Vãn… Vãn muội muội…”

 

 

Loading...