11
 
Dù  thì cả hai chúng  cũng  đỗ đại học. 
 
Cậu  đỗ  một trường thuộc chính sách 985, còn  chỉ đỗ  một trường đại học bình thường nhưng kết quả   hơn nhiều so với kết cục trong giấc mơ của .
 
Chúng  ở cùng một thành phố, thỉnh thoảng hẹn   dạo cuối tuần.
 
Cậu  vẫn  tiết kiệm, một đôi giày vải  đến sắp rách  mà vẫn  nỡ vứt , quần áo từ thời trung học  rách là vẫn mặc. 
 
Tuy nhiên, là vàng thì kiểu gì cũng tỏa sáng. Dương Tử Nguyệt thực sự quá xuất sắc,  việc gì cũng  .
 
Cậu  tham gia bầu cử cán bộ lớp, tham gia hội sinh viên, thậm chí cuối tuần thỉnh thoảng còn   thêm. 
 
Đôi khi  cũng  phát tờ rơi cùng với  .
 
Đây   một công việc dễ dàng,   ngoài trời cả ngày, mệt rã cả  mà chỉ  trả  tám mươi tệ. 
 
Dương Tử Nguyệt đội mũ, mồ hôi chảy ròng ròng,   lau qua loa  tiếp tục phát tờ rơi.
 
Tám mươi tệ  đủ cho   chi tiêu trong một tuần.
 
Buổi trưa, ăn xong, chúng   vội rời  ngay mà nán  quán hưởng điều hòa thêm một lúc.
 
"Mình   Liễu Nhạc và  học cùng trường." 
 
Cậu   : "Sao ? Mình   bất kỳ liên hệ nào với    nha."
 
 . 
 
"Nếu  thích   thì  ủng hộ hai  đấy." 
 
Dương Tử Nguyệt   với vẻ nghi ngờ. 
 
"Sao   như thiếu nữ ghen tuông thế ? Mình thật sự  liên lạc với   mà."
 
  xua tay.
 
"Trước đây   thích Liễu Nhạc, cũng vì  mà từng ghen tị với , nhưng bây giờ  nhận  thế giới bên ngoài rộng lớn nhường ,   thể cứ mãi dậm chân tại quá khứ ."
 
Dương Tử Nguyệt vẫn  hoài nghi,  tiếp tục.
 
"Cậu và Liễu Nhạc vốn dĩ là một cặp trời sinh, hai  hãy ở bên  cho tử tế . Mình cũng sẽ  tìm định mệnh của riêng ."
 
Cậu    với vẻ trêu chọc: "Không      yêu  đấy chứ?"
 
Mặt  đỏ bừng, lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/van-van-uytp/6.html.]
 
"Mình chỉ  hiểu là  cỡ như Liễu Nhạc mới xứng với , những kẻ kém cỏi hơn như thế chỉ  ô uế  thôi."
 
"Ôi, trong mắt    đến  !"
 
Dương Tử Nguyệt  và ôm chầm lấy .
 
"Vậy đến lượt  hỏi , nếu  và Liễu Nhạc cùng rơi xuống nước thì  sẽ cứu ai?" 
 
Những hồi ức  rơi  quên lãng bắt đầu sống dậy bủa vây lấy . 
 
Hôm đó    sầu đời nên mới hỏi  câu hỏi ngớ ngẩn mất não , giờ cuối cùng cũng đến lượt   trả thù  .
 
  gượng gạo cố bịt miệng  .
 
"Đừng nhắc đến lịch sử đen tối của em nữa, em xin chị đấy chị đại của em ơi!"
 
Cậu   và  động tác sải tay bơi: "Hay là để   học bơi luôn nhé?"
 
"Cậu còn  thôi nữa!"
 
Cậu   ha hả, chạy  khỏi quán. 
 
"Cậu chắc chắn sẽ cứu , nhỉ?"
 
 bất lực   , gật đầu. 
 
"Cứu, cứu, cứu,   cứu  thì cứu ai?" 
 
Cậu  lập tức vui vẻ rạng rỡ như một bông hoa nở rộ  ánh dương.
 
Con nhóc ! 
 
  chạy theo   . 
 
 cảm thấy may mắn vì   từng mơ một giấc mơ như  để   thể tìm  chính  và   một  bạn  thế .
 
Cậu    là một hình mẫu  xây dựng sẵn mà là một  thực sự đang tồn tại…
 
Mạnh mẽ và  bụng;
 
Sống động và rực rỡ; 
 
Cậu  xứng đáng ở bên những   nhất  thế giới.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
 
(HẾT)