Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 399

Cập nhật lúc: 2025-03-09 13:26:37
Lượt xem: 183

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hai mươi lăm tháng hai, bảng vàng hội thi dán, tổng cộng một trăm mười trúng tuyển.

Từ sớm một đám sĩ tử vây quanh cổng trường thi xem bảng, đỗ thì tươi như hoa, kẻ trượt thì lóc thảm thiết. Thậm chí vài ngất xỉu tại chỗ, rõ là mừng buồn – dù cũng đều khiêng .

Cao Hách thủ nhanh nhẹn, thừa lúc chen chúc, len lỏi đến bảng vàng, nín thở tìm tên từ xuống . Khi phát hiện năm đầu , thở thở vẫn mang theo chút tiếc nuối.

– Là sách, ai mà chẳng đầu bảng vàng.

Tiếp tục tìm kiếm, bên tai là tiếng reo hò “A! Ta đỗ !” vui sướng và tiếng kêu gào điên cuồng “Sao tên ?” của những sĩ tử khác. Lòng bàn tay Cao Hách dần dần đổ mồ hôi: “Sẽ đỗ… nhất định sẽ đỗ…”

– "Hạng ba mươi tám, Cao Hách."

“!!!” Cao Hách chăm chú, chậm rãi nuốt nước bọt: “Ba…”

Ba mươi tám!

Bên cạnh tiếng hét lớn: “Tuyệt quá! Đỗ ! Ta đỗ ! Hạng mười bốn! Cuối cùng cũng cần lén lút ăn vặt giường nữa hu hu hu–”

Cao Hách đầu , phát hiện là một thanh niên xa lạ, khi hét xong, lúc đang vui vẻ ngân nga: “Cây tím, hoa tím, hoa tím nở quả tím, cuống quả tím mọc gai nhỏ, bụng quả tím chứa mè đen! Nướng cà! Hầm cà! Chiên cà! Ta đến đây–”

Cao Hách nhịn .

– Quả là một thú vị.

Lúc , một nam tử trung niên dẫn theo một nam tử trẻ tuổi chen tới, điều kỳ lạ là, thanh niên khập khiễng, thỉnh thoảng khẽ xoa mông, ai đánh.

Nam tử trung niên góc cạnh rõ ràng, tướng mạo tuấn, là một khuôn mặt để quan. Lúc , ông chằm chằm bảng vàng, tặc lưỡi một tiếng: “Tên nhóc nhà ngươi thi hạng ba mươi chín? Ta còn tưởng ngươi trượt chứ.”

Cao Hách khẽ “hử” một tiếng, chẳng đây là sĩ tử cạnh trong phòng thi ?

Liền tò mò xuống tên tiếp theo của , thấy đó ba chữ to “Hải Minh Đạt”.

Còn thanh niên thì lóc thảm thiết: “Biểu ca, , trừ vài chỗ nhớ rõ lắm, còn đều . Ca cứ tin ! Thi hội thi đủ cả Ngũ kinh! Đệ chỗ chỗ là chuyện bình thường mà!”

Người trung niên ho khan một tiếng, nhỏ giọng gì đó, Cao Hách bên cạnh rõ mồn một: “Nếu như những chỗ ngươi quá hoang đường, cũng sẽ kích động đến mức đánh ngươi một trận.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-399.html.]

Ánh mắt tò mò của Cao Hách liền liếc về phía vị biểu .

Rốt cuộc là sai chỗ nào, mà hoang đường đến mức biểu ca ruột cũng chịu nổi mà trực tiếp tay đánh ?

Lại một hán tử mặt vàng đầy mong đợi tới, xem xem bảng vàng, sắc mặt theo từng xem, dần dần tái nhợt: “Không … vẫn …”

Cao Hách vội vàng đỡ lấy lưng hán tử mặt vàng, sợ ngất xỉu: “Ngươi chứ?”

Tuy nhiên, hán tử mặt vàng như mất hồn, trả lời Cao Hách, chỉ lảo đảo ngoài, hai mắt vô hồn: “Trượt … trượt …”

Lảo đảo rời , biến mất trong đám đông.

Khoa cử chính là như , vui, buồn.

Cao Hách cũng chỉ thở dài.

Một ngày tốt lành

Lương phủ

Lương Ấu Văn kích động bước nhà: “Cha! Con chỉ thi hạng một trăm lẻ một, suýt chút nữa thì trượt ! đỗ hạng tư! Bài thi《Lễ Ký》, Biểu, sách lược của đều chọn bài mẫu!”

Hắn một , cũng để ý đến tình hình của Lương Duệ, liền về phía Lương Ấu Võ: “Đệ ! Đệ giỏi thật! Ta mà, từ nhỏ giỏi sách!”

Lương Ấu Võ , chỉ khẽ gật đầu. Sau đó vui mừng về phía Lương Duệ: “Cha, con…”

Giọng đột ngột dừng .

Lương Ấu Văn kỳ lạ qua, cũng chút ngơ ngác.

Trong tầm mắt của hai , cha bọn họ im ghế, uể oải hút t.h.u.ố.c lá sợi, hề bày tỏ gì về việc con trai đỗ đầu bảng vàng.

Lương Ấu Võ: “…Cha?”

Lương Ấu Văn: “Cha xưa nay hút thuốc ?”

Loading...