[Cười c.h.ế.t mất, thảo nào hẹn gặp ở Quán Nam Phong, lão Hoàng Đế ông cũng sợ Hộ bộ Thượng thư và Ngự sử phát hiện !]
Lão Hoàng Đế cứng cổ.
Ai sợ chứ! Ngự sử quèn, chẳng chỉ dâng sớ đàn hặc Hoàng đế, ông bán phân ngựa màng đến uy nghi hoàng gia thôi !
Ông chỉ là thích lải nhải, chứ ý định bạo quân! Hứa Yên Miểu ngươi cái quái gì!
Còn Hộ bộ Thượng thư nữa! Hôm nay ông sẽ chứng minh, ông sợ Hộ bộ Thượng thư cái gì!
Lão Hoàng Đế: “Liên Hạng, ngươi đầu cha, hẳn là mong đợi đặt tên cho trưởng tử, trẫm cũng lẽ , ban tên , chẳng qua là ban một cái tiểu danh.”
Liên Hạng thở phào nhẹ nhõm, tiến lên tạ ơn.
Lão Hoàng Đế: “Quy giả, trường thọ dã, tiểu danh cứ gọi là Tiểu Quy .”
Tiểu danh thường lấy nguyên tắc là thô tục, xí, hèn mọn, về cơ bản sẽ lấy ý nghĩa gì cao sang.
Giống như “Ngũ nương tử” , “Quan nô” , “Tiểu Dương” , “Cẩu Nhi”, “Trư Nhi”, “Tăng Ca”, đều là nhũ danh của các bậc đế vương tướng trong lịch sử.
Liên Hạng cảm tạ rối rít, liên tục bày tỏ lòng ơn.
Hứa Yên Miểu cũng vui vẻ: [Hay quá! Như cũng thể tiếp tục đặt tên cho con trai Liên Hạng !]
*
Con trai của Liên Hạng, cuối cùng đặt tên là Liên Doanh.
Ban đầu, Hứa Yên Miểu chọn tới chọn lui, chọn bảy cái tên khiến do dự nhất đưa cho Liên Hạng, Liên Hạng do dự giữa Liên Thắng và Liên Doanh.
Hai vắt óc suy nghĩ hồi lâu, Hứa Yên Miểu: “Liên Doanh ! Liên Thắng quá trực diện, hơn nữa dễ gây áp lực cho đứa trẻ. Nếu nó thể thật sự liên tiếp chiến thắng, ngược sẽ khiến nó chế giễu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-501.html.]
Một ngày tốt lành
Liên Hạng: “Vậy tại đổi thành chữ Thịnh trong thịnh vượng?”
Hứa Yên Miểu: “Cũng đúng nhỉ!”
Sau đó hai rối rắm giữa Liên Thịnh và Liên Doanh nửa ngày trời, cuối cùng vẫn cảm thấy——
“Liên Doanh , !”
“Được, thì Liên Doanh!”
Hứa Yên Miểu: “Xem ! Tèn ten ten ten——”
Đầu óc Liên Hạng chút phản ứng kịp, vò rượu Hứa Yên Miểu sai mang : “Rượu? Ngươi tặng rượu cho gì?”
“Là rượu Thiệu Hưng.” Hứa Yên Miểu ngẩng cao đầu, đặc biệt kiêu ngạo: “Cháu trai lớn tròn một tuổi , thúc thúc đương nhiên tặng nó một món quà. Rượu Thiệu Hưng ủ lâu năm, càng ủ càng ngon, đây là tốn nhiều công sức mới tìm , rượu Thiệu Hưng trăm năm! Vẫn mở niêm phong, thể cất hầm! Đợi cháu trai lớn lên, chính là rượu Thiệu Hưng một trăm hai mươi năm !”
“Thiệu Hưng trăm năm?!” Liên Hạng chớp mắt lia lịa mấy cái, cảm động đến rơi nước mắt: “Thứ quá quý giá——”
Đây chính là thứ thể dùng bảo vật gia truyền đó!
Lấy Thiên hạ nhất tửu trang mà , sở dĩ thể gọi là thiên hạ nhất, chính là vì trong trang cất giữ hai vò rượu cổ gần hai trăm cân, tuổi rượu tròn một trăm mười năm, chôn từ năm Võ Chương thứ hai của tiền triều.
Trước đại nhân vật từng mở một vò, rượu đặc thành cao rượu, rót chén cứ sóng sánh, dùng rượu ngon pha loãng , mùi thơm bay xa mười dặm.
Loại rượu , thời khắc mấu chốt đem tặng , thể tạo hiệu quả kỳ diệu. Thậm chí thể đổi lấy phong quan bái tước.
—— Ở triều Lương xa xưa, khi rượu nho từ Tây Vực đến còn quý hiếm, dùng một đấu rượu nho hối lộ thái giám phong Liệt hầu lúc bấy giờ, trực tiếp lấy chức Thứ sử.
Mà rượu cổ trăm năm, cũng quý giá tương tự.
Hứa Yên Miểu lập tức bật thành tiếng: “Quý giá cái gì mà quý giá, đó là đối với khác. Ta uống rượu, cũng cần dùng rượu để lấy lòng ai——hơn nữa đây là quà tặng cho cháu trai lớn của , trả , ngươi bảo nó lớn lên tự với .”