Cổng nhà mở toang, Diêu Xuân Nương và Tề Thanh bàn đối diện , cả hai ai gì, trong nhà nhất thờ yên tĩnh kỳ lạ, chỉ tiếng đứa trẻ trong tay Diêu Khánh Hỷ thỉnh thoảng phát tiếng nước miếng chóc chóc.
Diêu Xuân Nương đồng ý đồng ý với Tề Thanh, đôi mắt thỉnh thoảng về đống giấy nợ bàn, liếc Tề Thanh đang giả bộ nghiêm mặt, hai tay đặt bàn, ngón tay yên lộn xộn, vẻ mặt đầy do dự.
Nàng diễn xuất còn giống Tề Thanh hơn, như thể hôm nay Tề Thanh thực sự đến ép nàng về thôn Lê Thủy sống cùng .
Tề Thanh tự nhiên Diêu Xuân Nương đang diễn cho khác xem, nhưng nàng mặt mà gì, chuẩn sẵn thứ đường nhưng vẫn nỡ .
Diêu Khánh Hỷ quan hệ giữa Tề Thanh và Diêu Xuân Nương đơn giản, đây Diêu Xuân Nương nhờ nàng gửi thư cho Tề Thanh. Diêu Xuân Nương chỉ bảo nàng gửi thư, nhắc gì khác, lúc thấy tình huống cũng đoán quan hệ giữa Diêu Xuân Nương và Tề Thanh là gì.
Nàng lén Tề Thanh biểu cảm, trong lòng thắc mắc: Liệu thật là chủ nợ của Xuân nhi ?
Mỗi bước mỗi xa
Diêu Khánh Hỷ cảm thấy bầu khí đúng, liền hiệu cho trượng phu ôm đứa trẻ sang phòng khác.
Đứa trẻ , căn phòng trở nên yên tĩnh. Một lúc , Tề Thanh bỗng lên tiếng gọi: “Diêu Xuân Nương.”
Hắn gọi rõ ràng, chút lắp bắp, trong giọng chứa đầy tình cảm dịu dàng gọi “Xuân Nương”, khiến Diêu Xuân Nương tự chủ nhíu mày, ngẩng đầu .
Hắn giả vờ dáng vẻ, gõ gõ lên giấy nợ, hỏi với giọng trầm: “Hôm nay ngươi, ngươi trả, trả nợ, theo, theo vê sống?”
Câu hỏi hỏi trắng , ở cửa Diêu Đại Hải và thê tử của ông đều đầu .
Tề Thanh đội đấu lạp mưa suốt một đoạn đường, vai áo ướt sũng, khi xuống, lộ cơ bắp chắc khỏe lớp áo, thoạt dễ chọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/van-xuan-thanh/chuong-119.html.]
Cái kiểu mạnh mẽ và kiêu ngạo , chính là hình ảnh của một kẻ côn đồ đang mua bán dân nữ.
Diêu Xuân Nương theo diễn trò, nàng nắm chặt ngón tay, tự tin hỏi: “Nếu sống với ngươi, cũng trả tiền thì ?”
Diêu Khánh Hỷ nàng , gấp đến độ ở bàn lo lắng kéo tay áo của nàng.
Diêu Xuân Nương ảnh hưởng, xong thì im lặng. Câu như nàng đang chờ Tề Thanh phát tâm từ bi, bảo rằng tiền cần trả.
Tề Thanh lên tiếng, nhưng Diêu Đại Hải , giọng điệu như châm chọc: “Không trả thì lúc ngươi vay gì, giờ cái lỗ lớn như , ngươi tự lấp , còn mong ai giúp ngươi trả nợ nữa?”
Diêu Đại Hải thật sự chút sĩ diện nào, ông kiếm tiền từ Diêu Xuân Nương, giờ còn mặt dày những lời vô ích .
Người còn tưởng ông bụng, dạy bảo Diêu Xuân Nương như nữ nhi của .
Lúc sáng sớm Diêu Xuân Nương thấy Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải lén lút khỏi thôn Lê Thủy, rằng ông cầm tiền bán nhà của nàng, đang trút giận lên nàng.
Diêu Xuân Nương tức giận, trái môi mím, với Diêu Đại Hải: “Thúc đúng, lúc là hiểu chuyện, gây rắc rối mà khắc phục. Đại thúc, bao năm qua thúc lớn lên, luôn coi thúc như cha ruột, thúc cho mượn một ít tiền , gom , cố gắng thì thể trả đấy.”
Diêu Xuân Nương vốn là miệng mồm lanh lợi, giờ đây lóc vẻ tội nghiệm, khiến Diêu Đại Hải đáp thế nào.
Đại thẩm của Diêu Xuân Nương như thấy ma nàng, hiểu nàng đổi nhanh chóng, đến cả câu “cha ruột” tào lao cũng .
Bà gượng gạo : “Xuân nhi, ngươi cũng , và thúc của ngươi chỉ một mẫu ba phân đất, cuộc sống hàng ngày đều chật vật. Giờ hai ngươi vẫn gả , lo tang lễ cho tam thúc, nuôi đứa trẻ, còn tiền?”
Bà một tràng dài, cuối cùng cũng thốt câu cũ: “Không thúc và thẩm giúp ngươi, mà thực sự cách nào.”