Vãn Xuân Thanh - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:34:36
Lượt xem: 323
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diêu Xuân Nương và Tề Thanh con đường trở về thôn Lê Thủy, hai bên đường là những cánh đồng vuông vắn, đám mạ xanh cao gần nửa .
Gió thổi qua, mưa rơi xuống, như cơn sóng đung đưa, xào xạc vang lên.
Con đường đất ướt trơn trượt, Diêu Xuân Nương cầm ô ở phía , từng bước chậm.
Nàng cúi đầu đường, từ khi rời nhà đến giờ vẫn một lời.
Chiếc ô giấy dầu tạo cách giữa hai , Tề Thanh lùi nửa bước, cầm gói đồ của nàng, chỉ thấy một nửa ô ướt.
Diêu Xuân Nương cầm ô thấp, khung ô chống đầu, trong thôn gặp cũng thấy mặt nàng, chỉ thấy Tề Thanh đội đấu lạp lưng nàng.
Người trong thôn cơ bản đều quen , đột nhiên thấy khuôn mặt trẻ măng của Tề Thanh xuất hiện trong thôn, tay còn cầm một gói đồ nhỏ, bọn họ tò mò đầu thêm vài , thầm đoán mối quan hệ của bọn họ.
Đi , ai gì. Phu thê giống phu thê, giống , thật kỳ lạ.
Diêu Xuân Nương và Tề Thanh lên con đường lớn, một bà lão đội đấu lạp dẫn theo một tiểu cô nương mặc áo tơi của lớn ở đối diện về phía bọn họ.
Áo tơi rộng, kéo theo tiểu cô nương chậm bước . Tiểu cô nương ngẩng đầu thấy Tề Thanh, Tề Thanh cũng liếc bọn họ, mày nhíu , sắc mặt nhạt nhòa, nụ .
Tiểu cô nương dáng vẻ ngoan ngoãn, lẽ quen với những gương mặt vui vẻ của lớn, đột nhiên thấy Tề Thanh lạnh lùng như , chút sợ hãi, nắm c.h.ặ.t t.a.y bà lão, rụt bên cạnh.
Khi gần đến, tiểu cô nương nhịn sự tò mò, ngẩng đầu lên, chăm chú Tề Thanh và Diêu Xuân Nương.
Diêu Xuân Nương nhận ánh mắt của tiểu cô nương, nghiêng ô một chút, mấy thiện chặn tầm của tiểu cô nương.
Bà lão kéo tiểu cô nương nhanh chóng qua.
Khi mấy bọn họ ngang qua, Tề Thanh thấy tiếng của tiểu cô nương từ phía : “Tổ mẫu, tỷ tỷ dữ quá, thúc thúc đó tỷ sợ mà ?”
Bà lão chột đầu thoáng qua, “Suỵt,” hạ giọng : “Cháu ngoan, nhỏ một chút, đừng chuyện lưng khác.”
“Vâng…”
Mỗi bước mỗi xa
Tề Thanh thở dài, mặt ô màu nâu nhạt, như thể thấy lời của bà lão và tiểu cô nương, tiếp tục theo Diêu Xuân Nương với tốc độ chậm rãi.
Diêu Xuân Nương chỉnh ô, dùng tay áo lau nước mắt mặt, đợi một lúc, nhưng thấy phía phát tiếng động, nếu Tề Thanh đường tiếng động, nàng tưởng rằng đường chỉ nàng.
Nàng chớp chớp đôi mắt đỏ bừng Tề Thanh, lúc gặp ánh mắt của .
Mắt tối đen như mực, , vẫn mang vẻ mặt khó gần của một chủ nợ, trách tiểu cô nương cảm thấy đáng sợ.
Hai khỏi thôn Liễu Hà, Diêu Xuân Nương cũng còn sợ nhận , nàng giảm tốc độ bên cạnh Tề Thanh, mũi nghẹt , giọng khàn khàn hỏi : “Chàng đang ?”
Nàng suốt cả đoạn đường, lâu , giọng chút khàn. Tề Thanh nghiêng đầu nàng, thành thật đáp: “Ừ.”
Hắn trả lời nhanh, như cảm thấy vấn đề gì. Diêu Xuân Nương nâng cao ô , vành ô vô tình quật đấu lạp của , “BANG” một tiếng, suýt nữa rơi đấu lạp của xuống.
Tề Thanh lùi sang một bên, đưa tay chỉnh đấu lạp, tầm mắt vẫn rời khỏi nàng.
Diêu Xuân Nương bĩu môi: “Nếu đang , thì đến dỗ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/van-xuan-thanh/chuong-124.html.]
Nàng thêm một câu đáng thương: “Ta còn tưởng chứ.”
Tề Thanh giọng điệu nhẹ nhàng: “Ta nghĩ nàng , lén, , , cũng , thế nào để, để dỗ nàng.”
Nếu Diêu Xuân Nương buồn vì chuyện khác, Tề Thanh thể nghĩ cách giải quyết, nhưng hiện tại nàng vì yên tâm về phụ mẫu, nào thể đưa nàng trở về đó.
Diêu Xuân Nương nhíu mày lầm bầm: “Chàng dỗ , đau , nặng , cần nghỉ một chút , rõ ràng hiểu mà.”
Nàng một cách lộn xộn, những lời cũng chỉ thốt đường, sợ khác thấy.
Tề Thanh nắm chặt dây gói đồ, hỏi: “Vậy, nàng trở, trở về ?”
Diêu Xuân Nương hiểu, hít mũi, nghi hoặc “Ừ” một tiếng: “Trở về ?”
Tề Thanh mím môi: “Thôn Liễu, Liễu Hà.”
Trong lòng cảm thấy áy náy, cũng chậm , lẽ nghĩ rằng chính vì mà Diêu Xuân Nương mới rời bỏ phụ mẫu.
Diêu Xuân Nương với đôi mắt cụp xuống, nhẹ nhàng đẩy một cái: “Chàng nghĩ gì , bảo dỗ , bảo đưa về, mà là tự nguyện cùng .”
Tề Thanh dịu dàng nắm lấy tay nàng kéo tới.
Hắn cao lớn, vai rộng, đấu lạp tuy lớn nhưng đầu cũng che nhiều mưa, tay áo và ống quần ướt đẫm. Khi nắm tay, Diêu Xuân Nương cảm nhận sự lạnh lẽo từ tay .
Diêu Xuân Nương cúi đầu xuống, chút đau lòng nhíu mày.
Nàng rút tay , đưa chiếc ô giấy dầu cho , tháo đấu lạp của đội lên đầu , giật lấy gói đồ trong tay , vươn tay với .
Tề Thanh hiểu ý, đổi ô sang tay , để tay trái nắm lấy tay nàng.
Diêu Xuân Nương ngừng nghịch ngợm ngón tay cái của , nhẹ nhàng : “Khi , mẫu nhét tiền gói đồ của , bảo giấu , cẩn thận mà dùng.”
Nàng xong, mới nhớ đến câu dặn dò của Ngô Liễu Hương, chậm rãi bổ sung: “Mẫu còn bảo cho .”
Tề Thanh lặng lẽ , gì.
Diêu Xuân Nương nhẹ nhàng thở dài, hiểu: “Có kỳ lạ ? Phụ vì một đứa nhi tử, tốn bao công sức moi tiền từ , nhưng thấy sống , còn sẵn sàng bỏ tiền cho , phụ đối xử với như , trong lòng chút thoải mái, ghét phụ nhưng cũng cảm thấy gì, .”
Phụ mẫu của Tề Thanh bỏ rơi , nhưng tổ mẫu quan hệ huyết thống nuôi dưỡng . Hắn thể Diêu Nhị Đông đến tột cùng là , chỉ thể : “Nhân tính phức, phức tạp.”
Hắn thấy Diêu Xuân Nương vẫn buồn bã, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Nàng lo, lo lắng cho bọn họ, đợi một thời, thời gian nữa, và nàng sẽ về, về thăm bọn họ.”
Diêu Xuân Nương hỏi: “Chàng cũng sẽ như ? Sau đối xử với ?”
Tề Thanh chút bất ngờ khi nàng hỏi như , nhưng trả lời nhanh: “Năm mươi sáu mươi, mươi năm , nàng sẽ, sẽ .”
Diêu Xuân Nương thở dài: “Nếu trở thành phụ của , khi già đối xử với lẫn lộn thì ?”
Tề Thanh gõ nhẹ vành đấu lạp của nàng, nhíu mày : “Không, .”
Diêu Xuân Nương giữ chặt cái mũ, miệng nhếch lên cao: “Ồ.”