Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ - Chương 156

Cập nhật lúc: 2024-11-03 22:52:32
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một đám vây quanh bên Tần Vương khen ngợi thủ bất phàm của , ngay cả Triệu Chân cũng bằng trưởng. Vĩnh Ninh Hầu qua, chỉ cảm thấy dân gian câu , chó sủa sẽ cắn , mấy hoàng tử ai là đèn cạn dầu hết.

Đến ban đêm, gió liền thổi lạnh. Mặc dù lửa trại, vẫn cảm thấy cảm thấy lạnh đến chịu nổi. Ăn thịt nướng xong, tinh thần Vĩnh Ninh Hầu càng thêm tỉnh táo, sợ buổi tối xảy chuyện gì. Một đêm ngủ nông, may mắn một đêm trôi qua bình yên vô sự.

Ngày hôm , An Khánh đế cưỡi ngựa săn hai con thú hoang nữa, lúc mới bãi giá hồi cung.

Vĩnh Ninh Hầu thì trực tiếp trở về Hầu phủ, lúc trở về, trời tối.

Trịnh thị thấy buồn bực vui, khỏi hỏi: “Có chuyện gì , lúc vẫn còn mà, trở về như , xảy chuyện gì …”

Vĩnh Ninh Hầu uống một ngụm nước , chuyện trong triều đình thể nhưng chuyện gia đình thể .

“Ta cảm thấy nhà chúng quá gây chú ý. Ngươi xem lão Tứ xuất Trạng Nguyên, lão Ngũ nắm binh quyền, một văn một võ. Ngày hôm qua Hoàng Thượng , Tây Bắc cáo thắng, thu phục một thành. Mặc dù thánh chỉ xuống, nhưng tất nhiên là Kiến Sơn lập công.”

Chiến công bậc mấy thể so sánh , Vĩnh Ninh Hầu thở dài, : “Ngươi lão đại bọn họ, mỗi đều chức vụ quan trọng. Người khác , lẽ cảm thấy con cháu Hầu phủ tranh đua cố gắng, nhưng đại đa sẽ nghĩ, trong triều Cố gia nắm giữ thực chức năm .”

Trước Cố Kiến Phong ở Hồng Lư Tự, chuyện còn rõ ràng lắm. Mà bây giờ thì , ở Lại Bộ, quản quan viên trong triều nhậm chức miễn chức, đây cũng là thực chức.

Nghe Vĩnh Ninh Hầu như , Trịnh thị cũng cảm thấy quá gây chú ý.

Cảm xúc vui sướng khi mới tin đánh thắng trận phai nhạt, cảm xúc lo lắng trong lòng chiếm phần nhiều.

Những phu nhân cùng bà giao hảo luôn Hầu phủ năm nhi tử , cho dù là thứ tử, cũng giáo dưỡng thích hợp, tranh đua thể diện.

Trong mắt Trịnh thị, đây là lời thật. Bà từng hà khắc với thứ tử, cho dù vẫn tiểu nương ở đó nhưng bọn họ hiện giờ hiếu kính cũng là cả.

Những lời thật bây giờ nghĩ thấy một tầng thâm ý khác.

Hơn nữa chuyện trong triều rung chuyển giống như một thanh kiếm treo sẵn đầu, một khi dính đến Cố gia thì nhất định sẽ chịu liên lụy.

Trái tim Trịnh thị như thắt , nhẹ giọng : “Kiến Hiên cũng thi đậu, càng khiến chú ý hơn.”

Cố Kiến Hiên cũng tên trong kỳ thi điện, trong kỳ thi điện thứ ba mươi mốt, ban cho xuất tiến sĩ. Bên Cố Kiến Phong còn dùng sức để lưu đường Thịnh Kinh để chiếu cố nhiều hơn.

Vĩnh Ninh Hầu : “Quả thật là như thế.”

Chỉ là Vĩnh Ninh Hầu trong lúc nhất thời cũng nghĩ chủ ý nào , biện pháp nhất chính là phân gia. thời điểm mấu chốt mà phân gia dễ chọc Hoàng Thượng nghi kỵ.

Thần tử bo bo giữ cũng xem Hoàng Thượng nguyện ý .

Thật sự tiến thoái lưỡng nan.

Vĩnh Ninh Hầu năm nay bốn mươi chín tuổi, so với An Khánh Đế còn nhỏ hơn tám tuổi. Hắn nên mà cũng thể nghĩ đến việc phân gia để cho đại phòng thừa tước.

Cũng thể để ai bãi nhiệm chức vụ, chuyện cũng thể thực hiện .

Làm thần tử, nên vì Hoàng đế mà suy xét. Vĩnh Ninh Hầu buồn bực nhấp một ngụm , với Trịnh thị: “Kiến Phong bên , ngươi một tiếng, để cho Kiến Hiên chỗ nào cũng . Hắn mới quan bao lâu mà dám nghĩ đến loại chuyện .”

Làm quan kiêng kị nhất chính là kết bè kết cánh, mới tới Lại Bộ mấy ngày mà rêu rao như , là đại kỵ của quan.

Trịnh thị gật đầu: “Lát nữa sẽ gọi tức phụ lão đại tới đây một chuyến.”

Hài tử quá bản lĩnh cũng trở thành phiền lòng.

Trịnh thị sai Nam Tuyết chạy tới Yến An Đường một chuyến, đợi hơn một khắc đồng hồ, Hàn thị liền tới.

Lúc là buổi tối mà Hàn thị ăn mặc cũng cực kỳ đàng hoàng. Một cây trâm bảo thạch đầu lấp lánh, bóng đêm nổi bật cả châu quang bảo khí, còn lộ vẻ tục tằn. Ăn mặc như , giống một vị thế gia phu nhân.

Hàn thị quy củ hành lễ, đó dậy hỏi: “Không mẫu gọi con dâu tới đây chuyện gì ạ?”

Trịnh thị đối với Hàn thị hiện giờ xem như tương đối hài lòng, hơn nửa năm , gây chuyện gì hết.

: “Lão đại về ?”

Hàn thị gật đầu: “Mới trở về, Lại Bộ hiện giờ công việc bận rộn, đại gia chịu đựng mấy ngày, khi trở về liền nghỉ ngơi.”

Trịnh thị : “Hắn hiện giờ đang giữ chức quan trọng, ngươi là nương tử của , nên khuyên bảo yêu quý thể, công việc quan trọng nhưng thể cũng quan trọng kém.”

Hàn thị thầm nghĩ, rốt cuộc là bất đồng, Cố Kiến Phong ở Hồng Lư Tự, bà bà cũng từng những lời .

Nàng : “Cũng là đại gia cầu tiến thôi, con dâu sẽ khuyên nhủ vài lời.”

Trịnh thị bảo Hàn thị xuống : “Kỳ thi đình mấy ngày , Kiến Hiên trúng tiến sĩ, đang chờ phía lên tiếng. Mà lão đại đang việc ở Lại Bộ, đó với dùng sức để Kiến Hiên ở Thịnh Kinh, nhưng lúc là thời điểm gì, vẫn là đừng chuyện nữa.”

Thần sắc Hàn thị khẽ động, nhanh chóng cúi đầu xuống. Bộ dáng từ góc của Trịnh thị là vô cùng kính cẩn theo.

“Mẫu , liền trở về với đại gia.” Hàn thị , ngẩng đầu lên : “Vốn cũng nghĩ đây là đường , cùng chung huyết mạch nên mới giúp đỡ một chút, nhưng mà mẫu cũng là vì Hầu phủ thôi.”

Trịnh thị hài lòng trưởng tức hiểu chuyện, bà : “Hiện giờ khí trong triều , ngươi khuyên lão đại cẩn thận từ lời đến việc . Hắn ở Lại Bộ, càng cẩn thận hơn.”

Nói thật, những lời vốn cần dặn dò. Cố Kiến Phong thành thật hàm hậu, trong mấy nhi tử vẫn là Cố Kiến Hải khéo đưa đẩy một chút. Nếu Cố Kiến Phong một nửa của Cố Kiến Hải thì cũng đến mức ở Hồng Lư Tự suốt năm sáu năm.

Hàn thị gật đầu đáp ứng, đó mới mang theo nha trở về Yến An Đường.

Nàng dối, Cố Kiến Phong quả thật mệt mỏi. Hắn rõ chức quan dễ dàng, cho nên càng hơn.

Chỉ là thiên tư ngu dốt, đối với khác mà thì là chuyện đơn giản, còn đến lượt đều mất một lúc lâu mới thể hiểu .

Mà để đường Thịnh Kinh, Cố Kiến Phong thật sự bản lĩnh .

Hàn thị thì , nàng vốn định một phong thư về nhà, ai ngờ cần, còn bớt việc. Nàng ấn bả vai cố Kiến Phong, Cố Kiến Phong hỏi ở chính viện chuyện gì, Hàn thị đáp: “Vừa mẫu gọi qua, chuyện của Kiến Hiên cần phí tâm, mẫu tự tính toán.”

Trong mắt Cố Kiến Phong giấu vẻ mệt mỏi: “Vì , Kiến Hiên còn nhỏ, thành tích như chỉ thể theo một con đường thôi, đó là đến mấy tiểu huyện thành tri huyện, chịu đựng vài năm trở về, nhưng mà như cũng quá khổ.”

Cố Kiến Phong thương , nhưng con đường vẫn là nhiều thí sinh cầu cũng .

Hàn thị chậm rãi : “Có lẽ thấy vất vả nên đau lòng, hơn nữa, Kiến Hiên năm nay mới mười bảy, chính là tiến sĩ xuất . Đây là chuyện bao nhiêu thể theo kịp, phía rèn luyện hai năm cũng là chuyện , mài giũa tính tình, mới thể vì dân chúng việc.”

Cố Kiến Phong cũng chỉ thể nghĩ như : “Cũng đúng, dựa chính , cũng kém khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vao-tieu-thuyet-lam-nha-hoan-ta-cam-trong-tay-kich-ban-song-vui-ve/chuong-156.html.]

Hai phu thê chuyện thêm một lúc, Cố Kiến Phong chống nỗi cảm giác buồn ngủ nên ngủ , Hàn thị tâm tư ngủ.

Lúc , đột nhiên nàng sinh vài phần sợ hãi.

Những trang sức y phục của nàng , còn lăng la tơ lụa vàng bạc châu báu trong rương cũng giống Lục Cẩm Dao tự kiếm hoặc là nhà đẻ cho.

Lúc mới bắt đầu dùng thì thư thái, giờ chỉ còn lo lắng.

Nếu bà bà phát hiện chức quan của Cố Kiến Phong là dựa Tần Vương mà đến, thể xé xác nàng .

nhanh Hàn thị vỗ vỗ ngực, nếu ngày Tần Vương giành hoàng vị, bà bà sẽ chỉ cảm kích nàng .

Chỉ là thánh chỉ bổ nhiệm truyền xuống, Cố Kiến Hiên điều tới huyện nào mà là Đốc Sát Viện, đô sĩ chính thất phẩm.

Tri huyện các nơi khác cũng là chính thất phẩm, nhưng mà ai cũng tri huyện thể sánh nổi chức quan ở Đốc Sát Viện chứ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Biết tin tức Cố Kiến Phong hiểu , mà Hàn thị sớm kinh hãi một mồ hôi lạnh, chỉ lẽ là quan viên thấy tên Cố Kiến Hiên, cho rằng quan hệ với Vĩnh Ninh Hầu phủ nên bán một việc .

Cố Kiến Phong cảm thấy đúng, nếu là như thế, thể vẫn luôn ở Hồng Lư Tự.

Trịnh thị cũng thấy kỳ quái, rõ ràng chuyện với trưởng tức , tại Cố Kiến Hiên vẫn còn ở Thịnh Kinh. Vẫn chuyện là chuyện , nhưng vẫn cảm thấy chỗ nào đó thích hợp.

kịp suy nghĩ sâu xa, Trịnh thị chợt gã sai vặt Tống Chiêu bên Vĩnh Ninh Hầu hồi bẩm, đại quân ít ngày nữa sẽ khải hồi triều.

Đương nhiên tất cả trở về, lưu binh đóng quân ở Tây Bắc.

Chiến sự Tây Bắc thắng lợi, Hồ Tộc liên tiếp bại lui, Ngự Triều chiếm lĩnh cao nguyên, là một tấm chắn thiên nhiên cực .

Đại quân hồi triều mấy ngày, An Khánh Đế tính toán khao thưởng cho tam quân.

Người tham gia quân ngũ giống Cố Kiến Sơn, lệnh là thể hồi kinh. Những đó, mấy năm cũng về một .

Chờ thiên hạ thái bình, cũng thể về nhà xem một chút.

Xuân Đài tin tức nhanh nhạy, lập tức báo tin tức cho Khương Đường: “Đại quân hiện giờ còn tới Thịnh Kinh, nhưng cũng chỉ tầm ba ngày năm ngày nữa thôi, mà lẽ còn nhanh hơn là công tử thể trở về .”

Từ đầu tháng hai đến đầu tháng năm là ba tháng, Khương Đường chỉ nhận hai phong thư, ngược cứ cách nửa tháng nàng phong thư.

Trong thư từng thúc giục, cũng bận rộn, mắt thể coi là trở về .

Xuân Đài Khương Đường cao hứng, chính cũng cao hứng lên, : “Cô nương, khởi hồi triều là cùng đại quân trở về, chỉ sợ công tử thể tới thăm ngươi.”

Lần Cố Kiến Sơn trở về thì đến nhà Khương Đường , cửa Khương gia một hồi lâu. Lúc đó trời còn lạnh, hôm nay là tháng năm, tết Đoan Ngọ cũng qua.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Khương Đường : “Đại quân trở về thì dân chúng ở cửa thành nghênh đón, thể ?”

Xuân Đài: “Cái đương nhiên là , công tử thấy cô nương, nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ.”

Lúc nhận tin đại quân cách Thịnh Kinh hơn hai trăm dặm, tầm hai ba ngày là thể đến nơi, Khương Đường thầm nghĩ, nhiều cửa thành nghênh đón như , nàng ở trong đám , Cố Kiến Sơn thể thấy nàng cho .

Đại quân khải hồi triều mùng bảy tháng năm.

Bởi vì Ngự Triều đánh trận thắng lớn, dân chúng so với ai khác cũng đều cao hứng hơn, tất cả đều cửa thành chờ đại quân trở về.

Còn ít Thịnh Kinh, trong nhà nam nhân tòng quân đều nam nhân nhà thể sống sót trở về , tất cả ở cửa thành ngóng trông.

Người quá nhiều, phần lớn đều là cả nhà già trẻ đều ở chỗ canh giữ, còn chỉ đến mà tay đều mang theo đồ vật. Có tay xách theo một giỏ trứng gà, xách theo gà vịt vẫn còn vùng vẫy, cổ đeo hành lá và tỏi, Khương Đường căn bản cướp chỗ gần cửa thành.

Muốn gặp Cố Kiến Sơn cũng nghĩ đến , nhiều như , nếu ngã xuống một đám giẫm lên, mạng cũng còn.

Khương Đường liền tìm một chỗ cách xa một chút, nhón chân đại quân cửa thành .

Đợi hồi lâu, thái dương chiếu thẳng , ngẩng đầu hai mắt cũng mở . Bỗng nhiên, Khương Đường xa truyền đến một trận hoan hô, đại quân rốt cuộc cũng thành.

Tiếng hoan hô xen lẫn tiếng bước chân nặng nề, thanh âm càng lớn, cách cũng càng gần.

Toàn bộ đường phố đều quan binh canh gác, dùng khiên chắn, tránh cho đột nhiên chạy ngoài.

Mà dân chúng tuy rằng chen chúc nhưng quan binh hô vài tiếng “Đại quân hồi triều, gây rối”, bộ liền trở nên thành thật, an tĩnh chờ quân đội tiến thành.

Lại đợi hồi lâu, Khương Đường mới thấy cầm đầu cưỡi tuấn mã màu nâu đỏ, đao to búa lớn lưng ngựa, bên hông đeo bội kiếm, cổ đeo khăn đỏ, một ngân giáp, tay cầm dây cương, ánh mắt còn mang theo một chút sát khí.

Là Cố Kiến Sơn.

Khương Đường chằm chằm , vết thương mặt trở về còn, nhưng thêm một vết thương mới.

Không , mũi nàng bỗng thấy chua xót, trong lòng cũng chua xót hơn, giống như đau lòng, giống như một mực chờ đợi rốt cuộc cũng về gặp , tóm là cảm xúc lẫn lộn.

Xung quanh cũng , thấy trượng phu là nhi tử, nức nở gọi tên , liền từ trong quân vụng trộm đầu liếc mắt một cái.

Có dân chúng nhét đồ tay tướng sĩ, nhưng quan binh ngăn cản, chỉ thể tự xách theo. Thấy cảnh tượng , Khương Đường nên nên .

Ngay khi nàng cho rằng Cố Kiến Sơn sẽ cưỡi ngựa qua như , nghiêng đầu về phía nàng.

Trong nháy mắt, bốn mắt .

Khương Đường cũng phương hướng là nàng , là chỉ là thoáng qua bên , nhưng trong nháy mắt như , Cố Kiến Sơn nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Chờ đại quân dọc theo đường phố bước Huyền Vũ môn, An Khánh Đế chờ khao thưởng tam quân, đó trở về quân doanh Kinh Bắc.

Những cảnh tượng , dân chúng thể thấy .

Khương Đường đợi cho đám giải tán bớt mới trở về, trong lòng nàng đột nhiên giống như bùng lên một ngọn lửa, chỉ bởi riêng Cố Kiến Sơn mà cũng vì đám nhi lang bảo vệ quốc gia .

Buổi sáng Lưu đại tẩu bày quầy hàng, lôi kéo nhi tử đường xem đại quân hồi triều.

Vị tướng quân dẫn đầu phía trông thật tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, chỉ là vẻ quen mắt, nàng hỏi nhi tử: “Ngươi xem vị tướng quân giống tiểu ca bán thịt ?”

Lưu Đại Lang kỹ một chút, còn dụi dụi mắt: “Huynh ruột thịt cũng giống đến như !”

Loading...