“Ha ha.” Trần Nhị Lang híp mắt: “Nương, chúng chẳng là tiết kiệm tám lượng bạc ?”
Là tám lượng bạc đó! Đó là tám lượng bạc đó!
Một con la rưỡi, ba bốn con lợn to béo, mấy gian phòng đó! Thật là một tiền lớn!
“Ta đang định hỏi các ngươi.” Đỗ Kim Hoa tranh thủ sự mặt của , bảo bọn họ xuống: “Tám lạng bạc nên gì đây?”
“Cái đó còn cần hói ?” Trần Nhị Lang .
Thấy nhi tử hoang đàn , Đỗ Kim Hoa tức giận : “Ta hỏi ngươi, tám lạng bạc từ mà ?”
Trần Nhị Lang sửng sốt một chút, đầu óc cuồng, nhanh liền hiểu ý tứ của Đỗ Kim Hoa: “Ý nương là, đưa cho Bảo Nha ?”
Vì nhà cần xây học đường nên tiết kiệm tám lượng bạc. Bạc là do Bảo Nha đưa, nếu trả cho Bảo Nha mà nhập tiền công. Nghĩ nghĩ thoả đáng lắm.
Bảo Nha giống như ăn thịt uống m.á.u .
Ý nghĩ khiến Trần Nhị Lang thoải mái, vặn vẹo mấy cái : “Vậy đưa cho Bảo Nha .” Đã tiêu của Bảo Nha nhiều tiền như , tám lượng nếu dùng tới, thì đưa cho nàng.
Thành thật mà , nếu là Trần Nhị Lang một trăm lượng bạc, cũng nỡ chia phần lớn cho khác như . Mẫu lý, Bảo Nha thể giữ hết cho bản của hồi môn.
Đỗ Kim Hoa , trợn to hai mắt hét lớn: “Ngươi đưa cho Bảo Nha là ý gì? Là cho Bảo Nha!”
Cái đó vốn là của Bảo Nha mà!
Trần Nhị Lang trong lòng hét lên oan uổng, chỉ lỡ lời một từ “đưa cho”, nương giáo huấn như , nhịn : “Nương, Bảo Nha một nhà với chúng , của cũng là của chúng , của chúng cũng là của . Nương trả cho Bảo Nha, khiến cho giống như ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ve-que-lam-nong-khi-biet-than-phan-cua-minh-la-gia/chuong-114.html.]
Đỗ Kim Hoa hai lời cởi giày , nắm lấy đế giày quất : “Ta cho ngươi già mồm! Ta cho ngươi già mồm!”
Trần Nhị Lang đế giày đập , hét lên, bật dậy, bỏ chạy.
Ai đánh mới , đau lắm!
Trần Bảo Âm nhịn , ngăn cản Đỗ Kim Hoa: ” Nương, nhị ca đang đùa nương đấy.”
“Không đùa nương ! Hắn là ngứa ngày thèm ăn đòn thôi!” Đỗ Kim Hoa xỏ giày ,“Ngứa ngày chọc tay gãi ngứa! Ta chịu thua !” Nói xong, bà cũng nhịn .
“Đồ quỷ đòi nợ!” Bà mắng.
Khi Trần Nhị Lang , Đỗ Kim Hoa tiếp tục : “Đừng lời dễ như . cái gì mà trong nhà, của cũng là của ngươi. Để cho các ngươi , của ai thì chính là của đó. Từ nay về , bất kể là nhà lão đại bán đồ ăn kiếm tiền, là lão nhị lái xe la kiếm tiền, đều chia cho Bảo Nha một phần Các ngươi nhớ kỹ nhờ ai các mới thể kiếm tiền!
Trần Nhị Lang còn đùa giỡn nữa, nghiêm túc : “Nương đúng.”
Cả Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đều : ” là nên như thế.”
“Một phần là bao nhiêu tiền?” Tôn Ngũ Nương hỏi.
Nam nhân của nàng đánh xe, cũng kiếm nhiều tiền, một ngày hơn mười mấy văn tiền, khi chỉ hai ba văn tiền. Tuy nhiên, tích lũy theo thời gian cũng là tiền nhỏ.
“Bảo Nha kết hôn xong vẫn tiếp tục đưa một phần ?” Nàng nghĩ tới đây, hỏi.
Đỗ Kim Hoa liếc nàng , nhưng cũng tức giận: “Ngươi hỏi điều , cũng hỏi ngươi, nếu Bảo Nha cả đời kết hôn, cả đời đều chia cho nàng ?”
Tôn Ngũ Nương sửng sốt, lắp bắp : “Làm , mà cả đời kết hôn ?”
Không sẽ thành lão cô bà ? Sẽ khó chịu như thế nào? Ông trời ơi! Dù , Tôn Ngũ Nương cũng thể tưởng tượng một cuộc sống nam nhân. Nàng run lập cập.