Yến Tam Hợp thấy ánh mắt đều tập trung nàng, lúc mới ý thức tên khốn kiếp nàng tự tay rót cho .
Mơ cũng thật!
Nàng im lặng nhúc nhích.
Bùi Tiếu và Chu Thanh sốt ruột chết, dùng sức chớp mắt một cái, chỉ hận thể nặn tròng mắt ngoài.
Người im lặng cô, tất cả sự lên án đều ở trong ánh mắt.
Tam gia say !
Rót chung thì chứ?
Không khí chợt cứng đờ.
Yến Tam Hợp hít sâu một , cầm ấm lên, rót cho nửa chén.
Chết tiệt!
Cũng nào chiều thành như , quả thực là vương pháp!
Hắn còn hơn vương pháp nữa kìa.
Tạ Tri Phi ngón tay thon dài bưng chung lên, đắc ý nhướng mày: “Yến Tam Hợp, ngươi ngoan ?”
“Tạ Ngũ Thập, mau .” Bùi Tiếu thật sự hù chết, dám như với bà đồng Yến…
Điên ?
Không sống nữa ?
“Tổ tông, đừng loạn nữa , coi như van cầu ngươi!”
“Được, ngươi quỳ xuống cầu xin ?” Chết tiệt!
Ta bóp cổ c.h.ế.t luôn ?
Bùi Tiếu nghiến răng nghiến lợi.
Yến Tam Hợp lên.
Tay nàng sờ đến chung , giội nước lên mặt tên quỷ say , tên quỷ say đột nhiên lau mặt một cái, chuyện.
“Chu Dã năm nay bốn mươi, cưới thê, nạp , con cái, vẫn sống độc .”
Bốn mươi vẫn độc ?
Lông mày đồng loạt nhíu .
Yến Tam Hợp nhíu mày, xuống nghiêm túc suy nghĩ
“Không chỉ như thế, còn cha , quyến, giống như là từ trong khe đá chui .” Tay Tạ Tri Phi chống cằm, ánh mắt càng thêm mê ly: “Hắn bao giờ cùng đồng liêu thuộc hạ uống rượu, cũng bao giờ mời đồng liêu đến nhà , đánh bạc, khúc, kỹ viện. Mỗi ngày đều độc lai độc vãng, bên đến một gã sai vặt cũng , chuyện gì cũng là tự vận động. Tam Bàn bọn họ đều , Chu đại nhân sống còn hơn cả hòa thượng.”
“Thế…” Bùi Tiếu hít sâu một : “Thế bình thường a!
Tạ Tri Phi lười biếng nhấc mí mắt, Yến Tam Hợp một cái.
“Còn điểm bình thường hơn cả, đối với dân chúng cực kỳ , ai việc khó khăn gì đều lo lắng và giúp đỡ. đối với trong nha môn cực kỳ hà khắc, nào trốn chơi thì sẽ mắng hơn nửa ngày, bọn Tam Bàn ai sợ , lưng đều điều .”
Yến Tam Hợp tránh ánh mắt Tạ Tri Phi: “Còn gì nữa ?”
“Có, còn một việc càng khiến cho thể tưởng tượng nổi.” Tạ Tri Phi nhếch môi với Yến Tam Hợp: “Hắn ở vị trí tri phủ liên tục chín năm.”
Chín năm?
Cùng một chức vụ?
Yến Tam Hợp lập tức hỏi: “Bùi Minh Đình, bình thường là mấy năm một ?”
Bùi Tiếu: “Làm quan ba năm sẽ một tiểu khảo hạch, sáu năm một đại khảo hạch, bình thường mà , sáu năm là chắc chắn dời .”
Yến Tam Hợp: “Tạ Tri Phi, ngươi hỏi thăm rõ ràng lý do chín năm là gì ?”
Tạ Tri Phi thở dài, khẽ phun một câu: “Dân chúng cùng dâng thư, dâng huyết thư, sống c.h.ế.t chịu để Chu đại nhân điều , ngươi thần kỳ ?”
Quan đến mức nào, để dân chúng kính yêu như thế?
Một vị quan dân chúng kính yêu như thế, thể là kẻ trộm?
Đây là chuyện mà trong phòng đều nghĩ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vet-nut-quan-tai/chuong-132.html.]
Bùi Tiếu lấy bình tĩnh, đưa nghi vấn từ sâu trong lòng:
“Yến Tam Hợp, là chúng lầm ?”
Lý Bất Ngôn hiếm khí về phía Bùi đại nhân: “ , tiểu thư, thấy giống!”
Hoàng Kỳ gãi gãi đầu: “Người đó!”
Chu Thanh gì, gật đầu thật mạnh, coi như đưa lập trường của .
Tạ tam gia chống cằm, sắc mặt đỏ au Yến Tam Hợp lưu manh.
“Vì cô nương xinh Chu đại nhân là tên trộm , đến đây tỉ mỉ cho Tam gia xem, ngươi đang nghĩ gì ?”
Bùi Tiếu: “…”
Đùa bỡn ư?
Lý Bất Ngôn: “…”
Nam nhân chó!
Hoàng Kỳ: “…”
Thật hổ!
Chu Thanh: “…”
Không mặt mũi nữa!
Yến Tam Hợp lạnh lùng , dậy tới mặt Tạ Tri
Phi, một động tác ai ngờ tới.
Cô giơ tay nâng cằm Tạ Tri Phi lên, buộc ánh mắt đối diện với cô.
“Xin hỏi Tam gia, con ngươi nào từ trong khe đá chui ?
Tạ Tri Phi: “…”
Bùi Tiếu: “…”
Đùa bỡn ?
Yến Tam Hợp: “Xin hỏi Tam gia, một nam nhân thê , thì để thỏa mãn dục vọng? Không kỹ viện, câu lan khúc, chỉ dựa Ngũ Chỉ Sơn ?”
Tạ Tri Phi: “…”
Lý Bất Ngôn: “…” Xì, thái giám còn tìm cung nữ chơi kìa!
Yến Tam Hợp: “Xin hỏi Tam gia, nếu ngươi thiếu Chu Thanh, tự hết chuyện thì thể sống mấy ngày?”
Tạ Tri Phi: “…”
Hoàng Kỳ: “…” Dù gia nhà thì sống quá ba ngày.
Yến Tam Hợp thấp xuống một chút, ánh mắt lạnh lẽo: “Cuối cùng xin hỏi Tam gia, điểm yêu dân như con của , ngươi cảm thấy quen thuộc ?”
Tạ Tri Phi: “…”
Chu Thanh bất đắc dĩ mặt : “…” Thật lòng nổi nữa.
Ngón tay cằm, lạnh.
Đôi mắt mặt , sáng.
Cho dù nội tâm Tạ tam gia nước sông, hồ nước, hồng thủy, nước biển bao phủ, nhưng mặt vẫn như bình tĩnh.
“Yến Tam Hợp, ngươi thế, cả đêm bọn họ rót rượu đến mê man, cố lắm mới gắng gượng chống đỡ trở về gặp ngươi đấy!”
Bùi Tiếu: “…” Làm nũng ư?
Lý Bất Ngôn: “…” Có ý gì đây?
Hoàng Kỳ: “…” Tam gia cũng dễ dàng gì!
Chu Thanh: “…” Xót gia nhà tóa!
Ngón tay Yến Tam Hợp giống như phỏng, chỉ phút chốcđã rụt .
Tên phong lưu c.h.ế.t tiệt!
Ta thua !