VẾT NỨT QUAN TÀI - Chương 266
Cập nhật lúc: 2025-01-26 05:03:04
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong thủy tạ.
Tạ Nhi Lập chắp tay hành lễ: “Điện hạ.”
Triệu Diệc Thời ôn hòa : “Mộ Bạch cần đa lễ, mau .”
Mộ Bạch là tự Tạ Nhi Lập, ít, Thái Tôn điện hạ , điều cho Tạ Nhi Lập thấy ấm áp trong lòng, thần sắc càng cung kính.
“Thực hiện hạ sách thật sự là hành động bất đắc dĩ, mong Mộ Bạch chớ trách.”
“Điện hạ thế?” Tạ Nhi Lập đầu lão tam một cái: “Chỉ sợ tài sơ học cạn, thơ từ giúp gì lớn, còn hỏng đại sự của điện hạ thôi.”
“Mộ Bạch khiêm tốn , cứ hết sức , trời, chỉ coi xem tiểu nương tử phúc phận thôi.”
“Điện hạ đúng.” Tạ Nhi Lập mặc dù như , nhưng thực thả lỏng.
Tuy rằng học đạo Khổng Mạnh, khoa cử khảo thí cũng thi từ ca phú, nhưng thời niên thiếu phụ hun đúc, cũng từng nghiên cứu phương diện , trong lòng vẫn sẽ bảy tám phần nắm chắc.
Huống chi, chỉ là giúp đỡ tranh hoa khôi.
Thơ của nữ tử hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là chút tình cảm trong khuê các, oán trong khuê phòng mà thôi.
Trong lòng Triệu Diệc Thời cũng nghĩ như .
Hắn từ nhỏ theo học bên cạnh bệ hạ, học đạo quân vương, học đạo trị nước, thi từ ca phú đối với mà , chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi học đòi văn vẻ của thư sinh mà thôi.
Thái Phó là một tài, tứ thư ngũ kinh giỏi, thi từ ca phú cũng tinh thông, học năm sáu phần, thì ít nhất cũng một hai phần.
Một hai phần dùng để tranh hoa khôi là đủ .
Thẩm Trùng đẩy cửa : “Điện hạ, hỏi thăm , đề là dùng bốn mùa thơ hoặc phú.”
Triệu Diệc Thời trầm ngâm một lát: “Cũng khó, Mộ Bạch cho rằng thế nào?”
“Quả thật khó!”
Hai gì nữa, đều nhíu mày trầm tư.
Bên cạnh, Tạ Tri Phi thấy hai đều tính , trong lòng an tâm.
Hắn miễn cưỡng dựa cửa sổ, đưa tay vẫy vẫy Thẩm Trùng: “Phái hỏi thăm thử xem, vòng thứ hai ai hơn ai .”
Thẩm Trùng: “Tam gia, phái .”
……
Phía bên nhà thủy tạ.
“Vương gia, vòng đấu đầu tiên, Lan Hinh đầu. Cầm kỹ mới kết thúc, Lan Hinh phân cao thấp với một cô nương tên Trúc Hương.”
Tôn Phù : “Vòng thi từ cuối cùng, mấy ngày tiểu nhân cũng báo cho Lan Hinh đề , nàng chuẩn từ sớm, thơ nàng cũng xem , khá là xuất sắc, xin vương gia cứ yên tâm.”
Triệu Ngạn Tấn: “Ngươi việc bổn vương yên tâm.”
Tôn Phù lấy trong n.g.ự.c một tờ giấy: “Đây là thơ tiểu nhân chuẩn cho Vương gia, Lan Hinh chỉ cần thấy bài thơ , sẽ mời Vương gia phòng.”
Triệu Ngạn Tấn ném tờ giấy cho bên cạnh: “Sao chép nữa cho , chữ .”
Tôn Phù ôm quyền: “Tiểu nhân chúc mừng Vương gia , chúc mừng Vương gia ôm mỹ nhân về.”
Nam nhân mà, cả đời chỉ đơn giản theo đuổi hai thứ:
Một là thiên hạ.
Hai là mỹ nhân.
“Đi, bảo bọn họ mau lên, đừng lề mề lãng phí thời gian của bổn vương.”
“Vâng!”
……
Tạ Tri Phi khỏi thủy tạ, thẳng đến sân khấu.
Bùi Tiếu thấy y trở về thì mới yên tâm.
Hai vô cùng ăn ý đưa tay xuống bàn, một đưa, một nhận.
Bùi Tiếu nhận , chẳng dám chậm trễ thẳng đến nhà xí.
Tạ Tri Phi lo lắng đề phòng cả một buổi tối, lúc mới tâm tư xuống uống ngụm , trong cảnh ồn ào như thế, đột nhiên nhớ Yến Tam Hợp.
Nha đầu đang ở nhà gì nhỉ?
Có đang chống đầu, ngóng trông bọn họ trở về ?
Lý Bất Ngôn ở bên cạnh nàng, nàng quen ?
Vòng thi đấu thứ ba hôm nay là thơ phú, ý chính là bốn mùa, trong thời gian một chén , ba vị tiểu nương tử ai xong thì mời đến đài.
Quy tắc tuyên bố xong, các thư sinh bên bắt đầu nghị luận.
“Bốn mùa là xuân hạ thu đông, từ xưa đến nay mấy loại thơ phú quá nhiều, ba vị tiểu nương tử thể ý tưởng mới .”
“Ta thấy khó đấy!”
“Mùa xuân là hoa, mùa hè là trăng, mùa thu là mưa, mùa đông là tuyết, hai mùa nhất để , một là mùa xuân, hai là mùa thu.”
“Bởi vì cái gọi là xuân thương thu bi, các tiểu nương tử chỉ cần nắm bắt hai chữ bi thương là thẳng một nửa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vet-nut-quan-tai/chuong-266.html.]
“Theo thì đề thật chẳng ho gì, thì lấy đề trường phù dung cho các nàng , để các nương tử mấy chuyện mây mưa ở vu sơn.”
“Ha ha ha ha…”
Chúng thư sinh to.
……
Tiểu Bùi gia cả đời chữ bao giờ cảm thấy thời gian qua lâu như thế?
Người ?
Sao còn tới?
Đang đợi đến lòng như lửa đốt, thì nọ vung hai cánh tay tới, mặt mũi còn đầy tò mò.
Nhìn bên liếc bên , chỉ còn thiếu một tiếng “Mới mẻ thật, hóa nhà xí nam lớn như .”
“Được , Lý đại hiệp, đừng nữa.” Tiểu Bùi gia vội nhét hai tờ giấy tay qua: “Mau đưa cho tên Hương gì đó , nhớ kỹ, học thuộc sót một chữ nào.”
“Vội gì?” Lý đại hiệp tới bên ánh nến: “Ta xem .”
Nàng còn xem nữa?
Tiểu Bùi gia tức chết: “Được , bà cô ơi, ngươi cũng hiểu, đừng lỡ thời gian nữa.”
Bà cô để ý đến , đầu tiên là mở một tờ giấy, đó mở một tờ khác…
Sau đó, nàng nhíu nhíu mày, từ trong miệng nhẹ nhàng phun hai chữ: “Chỉ thế thôi ?”
Chỉ thế thôi ?”
Ta nhầm chứ?
Không.
Ta hẳn là lầm .
Nàng chỉ là một cô ngốc đánh đánh g.i.ế.c giết, thể nào mấy chữ .
“Xem xong ?”
“Đi đây!”
Lý Bất Ngôn cất tờ giấy , chẳng gì mà chạy như bay rời .
Đây mới là thái độ việc nên !
Tiểu Bùi gia sửa sang xiêm y, lúc mới khỏi nhà xí.
Trở bàn vuông, Tạ Tri Phi nhướng mày với : Ổn thỏa ?
Bùi đại nhân đưa cái biểu cảm “Tạ Ngũ Thập, ngươi con nó tin ” cho
Tạ Tri Phi đưa chung qua: “Không tin ngươi, mà tin vị Lý đại hiệp .”
Bùi Tiếu thế thì trong lòng đột nhiên bất :
là hùng thì đều suy nghĩ như !
“Mau xem , tiểu nương tử .”
“Là Lan Hinh.”
“Mới bao lâu chứ?”
“Cô nương múa cũng , cầm cũng , nếu thơ mà hơn một bậc, thì chức danh hoa khôi năm nay sẽ rơi tay nàng .”
“Theo thấy, danh xứng với thực.”
“Mau , nàng cầm bút .”
Trên sân khấu, Lan Hinh cầm bút lên, tay nhanh cuộn trục dài, gần như dừng , liền mạch lưu loát.
Hai tỳ nữ chờ mực khô, thì đặt cuộn trục ngang , một thư sinh đến gần, từng câu từng chữ…
“Một nữ tử thể bài thơ tinh diệu tuyệt luân như thế, thật giỏi giang!”
“Cực kỳ kinh khí!”
“ là một tác phẩm xuất sắc!”
“Thật giỏi giang!”
“Không gì lo lắng, thắng chắc .”
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu ngươi , ngươi, đồng thời mặt ủ mày chau: Không lo lắng, thua chắc .
Tuy rằng bọn họ đều dốt đặc cán mai đối với thơ phú, nhưng vẫn thể thơ dở thơ .
Quả thực thể tin , bài thơ của Lan Hinh rõ ràng vượt qua tiêu chuẩn của Hoài Nhân và đại ca , dù là đặt trong đám thư sinh thì cũng là nhân tài kiệt xuất.
Xong .
Thật phí công, còn chậm trễ chuyện chính.