Trần Bình  xong dường như  chịu  cú sốc nên xỉu luôn tại chỗ, bảo vệ  lôi    ngoài. Hạ Vân vô thức  hình, cô trố mắt  Giang Hà đăm đăm  nghĩ  bây giờ  sống vô tình và tàn nhẫn đến thế. Trần gia dù gì  nửa cũng là 1 công ty lớn  tiếng. Lại vì 1 câu  của  mà lụi tàn  ?
Ngoài trời nhiệt độ hơn 40°C. Nóng đến rộp cả mặt đường thế mà trong phòng họp   như đang sốt rét. Mai Ngọc từ khi Trần Bình  đưa  ngoài cô  chỉ dám cúi đầu xuống  dám  lên một  nào nửa, hai chân đang  nhưng run đến mức sắp nhũng cả .
-Mai Ngọc, trưởng phòng kinh doanh. Cô  tự động rời khỏi công ty  cần  tiễn  như Trần tổng  .
-Vân Tổng …  gì em  hiểu lắm?
-Vậy cô vểnh lỗ tai lên mà   hỏi Ai cho cô cái quyền quyết định ở phòng họp ?
Lời  của Giang Hà đanh  vặn hỏi khiến cho Mai Ngọc đến thở cũng  dám thở mạnh. 
Cô  vì   dám, là vì bà Trần  lệnh cho cô  cản đường Hạ Vân, cô  cứ nghĩ  bà Trần hậu thuẫn thì chắc chắn Vân Giang Hà sẽ  dám nhúng tay , thế nhưng cô   ngờ  Giang Hà   mà   về phía Hạ Vân, trong khi cô   thông tin  đang hận Hạ Vân đến tận xương tủy.  là cô nghĩ ngắn…âm thanh  chuyện của Mai Ngọc mỗi lúc mỗi nhỏ, lắp bắp đến độ từng chữ trong miệng cô  nhã  cứ dính lấy 
-Là…là bà Trần  lệnh cho em đến đây để  mặt Vân Gia thúc đẩy việc hợp tác của Giang Gia và quý công ty ở đây. Em    gì sai?
Nghe xong Giang Hà hừ lạnh một tiếng 
-Thế ? Mai Ngọc  cô  giúp đỡ Giang Gia  gì ? 
-Dạ…em…em?
-Sao    ? Vậy để  , việc  của cô là dùng lời  xảo ngôn để đối tác  lượt từ chối Giang Gia. Cô  là  giúp  nhiều  hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vet-thuong-cua-tinh-yeu/chuong-35.html.]
-Em…Vân Tổng em  dám! 
Thể diện nửa đời của Mai Ngọc bây giờ  mắt bao nhiêu  bay mất, nước mắt cô  rơi lã chã, hoảng sợ đến mức   nổi nửa cứ lê lết đến cầu xin Giang Hà tha thứ. Thế nhưng mặc kệ hồng nhan  mặt đang rơi lệ thê thảm vì , Giang Hà vẫn chẳng dấy lên chút động lòng. Thẳng thừng dang chân đạp mạnh Mai Ngọc  xa
-Nể tình cô là phụ nữ nên     nhiều.  những gì cô   đừng nghĩ   . Biến. Từ hôm nay cô  còn là nhân viên của Vân Gia.
Nghe xong Mai Ngọc sợ tới mức co rúm  ở trong góc, nhưng bất ngờ  đó   lớn  
-Vân Tổng,  ngờ  vẫn   che chở cho con k.h.ố.n Hạ Vân. Anh nên nhớ năm đó là nó rời xa , là nó phá bỏ đứa con  chạy theo tên đàn ông khác. Vân Tổng,  còn  1 thông tin nữa, nó sắp  mù , con nó cũng sắp chet. Anh nghĩ gì   yêu thương một kẻ  cắm sừng   hả Vân Tổng. Anh  thấy mất mặt,  nghĩ đến Trịnh tiểu thư , cô  mới là vị hôn phu của  đấy?
Một khắc đó khi Mai Ngọc lên tiếng, xung quanh đều yên tĩnh . Sau đó mấy  còn   sang lên tiếng  nhỏ khẽ cùng 
-Không thể nào, Giang Hạ Vân  ngờ  là loại  như thế? 
-Vân Tổng của chúng   thể nào  bỏ Trịnh tiểu thư để đến với Hạ Vân . Cô     xứng?
-Vân Tổng, thật sự  sợ mất mặt  ? Thật là ghê tởm mà, nếu là   nhất định sẽ  để Giang Gia hồi sinh  . 
Tay Giang Hà vốn dĩ từ nãy đến giờ vẫn ôm lấy Hạ Vân, bất chợt  những lời đó xong, cánh tay  từ từ buông thõng xuống.
Cảm giác như cả bầu trời đang sụp đổ  chân. Hạ Vân ngẩng đầu, chạm  ánh mắt nghi hoặc của  đang  cô mà cô tự thấy thật đau lòng.
Bên cạnh ông Giang vì đau lòng cho con gái, con ông  chịu  nhiều thiệt thòi. Nên ông  thể im lặng  nữa, ông  tới,  đối diện với Giang Hà  
-Vân Giang Hà,  đừng  Mai Ngọc , năm đó  chuyện là…