Hạ Vân theo thói quen ngước lên  , gương mặt  chút niềm vui nào mờ nhạt  mắt cô thật sự khiến cô  thể  nghi ngờ một việc 
Cô tiếp tục 
-Giang Hà hình như mối quan hệ giữa  và ba      lắm đúng ?. 
-Sao em   ? 
-Vì em cảm nhận .
Giang Hà  im lặng,    im lặng thật lâu, mãi lúc  mới nhả  mỗi một chữ 
-Ừ
-Có thể kể em  ? 
-Em là đang  quan tâm đến ?
-Em chỉ đang quan tâm đến ông chủ của  thôi. Nếu    chắc chắn những khoản cần tiền đến hôm nay em  thanh toán  nửa đấy? 
-Thế xem    lao động thật nhiều tiền mới đủ nuôi em
- Thế thì càng nhiều càng .
-Cô Giang đang  bóc lột sức lao động của  đúng ? Vậy để   cho cô  
Để  tấm thẻ 2 tỷ đó đưa cho cô 5 năm bên xứ      cực lực và lâu lắm mới   đấy.
Giang Hà nhấn mạnh câu  của , hàm ý đầy sâu xa thế mà  đến đây Hạ Vân nghĩ là Giang Hà đang  dối  nên cô  nhịn  mà bật  ngay. Gì chứ Vân Giang Hà  thì 200 tỷ cũng   huống chi chỉ là 2 tỷ cơ chứ? Nghĩ  nên cô cũng vô tư đùa 
-Thế 2 tỷ đó là  bộ gia tài của  hả? Vân Tổng  nghèo đến  ...”
Giang Hà  xong khuôn miệng  đơ mất mấy giây, cô đang nghĩ sai về  , nhưng thôi kệ, dù  chuyện   cũng  buồn nhắc đến nên đành gật đầu với cô  đó giả vờ trêu 
-Chẳng những nghèo mà  còn đói nữa.
-Ý  là gì? 
Lúc   mắt Giang Hà  chút  đắn đặt xuống ngay giữa khe núi cao trùng trùng điệp điệp của Hạ Vân mà  nhịn  dục vọng của  đối với cô, cứ thế  thở của  loạn lên trong nháy mắt, giọng  đầy mê hoặc  thầm với Hạ Vân
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vet-thuong-cua-tinh-yeu/chuong-53.html.]
-Muốn ăn chút gì đó?
Lông tay của Hạ Vân tự dưng dựng , cô thừa  Giang Hà đang  gì thế nhưng cô vẫn giả vờ trả lời 
-Vậy để em gọi quản gia nấu gì đó cho .
Hạ Vân  dứt lời liền nhổm ,thế nhưng Giang Hà  nhanh hơn lập tức đưa tay kéo cô   ôm chặt, động tác   vặn ngăn cản ý đồ chạy trốn  của cô.
Anh gục đầu   Hạ Vân  
-Muốn ăn em?
-Anh đang  thương, đừng  liều. Chết đấy?
-Sợ  chết? Cho  một lý do để cô sợ?
-Vì… gì cả  chet thì  ai cho tiền  nữa thôi.
Hô hấp Giang Hà vì câu  của cô thốt  mà nặng lên, bao nhiêu vui vẻ nãy giờ  tạo  bỗng chốc  cô phá vỡ,  hụt hẫng,  thất vọng quá nhiều nên tay  eo cô bỗng nhiên   dùng sức,  rõ  chịu  nổi câu  thế mà cô   một cách trơn tru như thế. 
Ngoài trời, Ánh trăng  che khuất trong mây trong một khoảnh khắc đột nhiên phá tan mây, ánh sáng  một  nữa bừng lên rọi thẳng  gương mặt thản nhiên  của Hạ Vân chợt khiến cho Giang Hà thêm phần bực tức 
Anh nghiến răng  cô, bàn tay bấu mạnh  da thịt cô  hỏi 
-Em  mới  gì? Nói   ?
Hạ Vân hít một , khẽ tự lớn gan nhắc 
-Em cần tiền.
-Chỉ bao nhiêu đó thôi ? Còn ! 
-Vân Tổng,  ngủ .
[…]
Nói xong Hạ Vân đưa tay  gỡ mạnh tay  , mặc dù   là cho đau nhưng cô vẫn  hề giận  gì cả, cô  , từng bước mò mẫm đến sopha,   Hạ Vân  , cố  tỏ  cho   cô  cần , nhưng cuối cùng ngược  tim cô dần dần chẳng còn  đập để thở nửa. 
Hạ Vân  xuống bên  Giang Hà cũng nhanh chóng chìm  im lặng,  lẽ vì những lời  của Hạ Vân  tổn thương , thế nên   hề  động thái gì dành tiếp tục cho cô nữa.