- sẽ  mặt Hạ Vân chăm thằng bé, Vân Tổng yên tâm ngày mai Hạ Vân sẽ  mặt theo lời  dặn
[…]
Cuộc phẫu thuật của Bin thành công   may mắn  m.á.u của Đăng Khôi tương thích nên giữ  mạng sống của Bin. Vừa   ca phẫu thuật   Bin cũng tỉnh  sớm nên Hạ Vân bớt lo lắng hơn. 
Cô ở viện với con cho đến khi đúng 9h hôm  ba cô   cô mới  trở  biệt thự của Giang Hà.
Hạ Vân lên phòng,  im lặng  giường đến khuya, mường tượng  những ân ái của  và cô hôm , bao ngọt ngào  dành cho cô,  đó là những câu chửi bới đến đau lòng. Nhớ đến  Hạ Vân nấc nhẹ đến đó, giữa  và cô tại    đến bước đường cùng  cô cũng chẳng  nữa. Năm năm , thời gian trôi mau, cứ tưởng giữa cô và   còn liên quan nữa, thế mà nghiệt duyên  một  nữa xuất hiện   Giang Hà  ở một vị trí đặc biệt nên khi cô  trốn chạy khỏi  cũng chẳng hề dễ dàng, mà ở  với  thì  chẳng chút an  nào. Cô bên  đầy đau thương và thù hận, phía   là   và vợ tương lai   nhắm   con cô mà gây khó dễ. Thật sự là Hạ Vân lúc  quả thật  nan phương  chốn lui chân.
Hạ Vân  im hàng giờ đồng hồ  giường, đèn phòng cũng chẳng buồn mở vì với cô bây giờ dù  hàng trăm chiếc đèn chiếu sáng thì với cô bóng tối vẫn  quanh, thế nên  mở   cũng thế.
Cạch!
Tiếng cửa phòng  mở, tiếng bước chân nặng trịch    bất ngờ đổ ầm cả  xuống bên cạnh chân giường ngủ. Kèm theo là mùi m.á.u tanh nồng nặc bốc lên.
Hạ Vân hốt hoảng, cô lập tức bước xuống giường, dù lúc  cô  run nhưng cảm giác với cô     là Giang Hà thì  dù cho    câu nào chỉ hừ hừ 1,2 tiếng rên rỉ.
Hạ Vân  mò mẫm  lo lắng, mãi cho đến khi cô chạm    , bàn tay cô ươn ướt, cô đưa tay lên mũi ngửi, đúng là mùi máu. Tim cô nhói lên, đôi tay run rẩy ôm lấy Giang Hà lên tiếng hỏi 
-Giang Hà,   thương  đúng ? Có   hả, để  gọi cứu thương cho  nha.
Giang Hà  tựa  thành giường ngủ, vết thương    đúng là quá nặng, cũng may hôm nay  mặc tây trang màu đen nên dù   thương cũng  kinh động đến nhiều  , lết  về đến nhà cũng xem như là kỳ tích với  .
Nhìn Hạ Vân ôm , gương mặt đầy sự lo lắng, hình như cô còn  nữa  hiểu  mặc kệ vết thương đang hoành hoành , Giang Hà  giờ phút  chỉ  ôm chặt cô  lòng, suốt từ lúc ở Kim Ưng trở về  chỉ duy nhất một suy nghĩ là   thấy cô, cho dù đó là  cuối. 
Nhíu mày nén cơn đau, Giang Hà một tay đưa lên mặt cô, chạm  giọt nước mắt nóng hổi của cô  rơi xuống, một tay còn   cầm lấy tay Hạ Vân đang đặt lên ngay vết c.h.é.m hở thật dài nơi bả vai   đó  đan tay   từng khớp tay của cô  nắm chặt. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vet-thuong-cua-tinh-yeu/nghe-den-day-ong-giang-so-giang-ha-dien-len-lai-lam-kho-cha-con-ong-nen-ong-lap-tuc-noi-nhanh.html.]
Nhìn cô, Anh thều thào    giả vờ móc mỉa cô
- vẫn còn thở, cô  là đang  trù  c.h.ế.t đúng ?
Nghe xong Hạ Vân chỉ  òa lên ,   vì nghĩ Giang Hà mắng , mà cô nghĩ chỉ tại vì ở bên cô  mới  xui, cô là  chổi nên từng  cô yêu thương  chột cũng què.
-Sao ,   thương    thì cô   cái quái gì?
Bị Giang Hà quát Hạ Vân còn  to hơn 
- sợ?
-Sợ   sợ gì?
-Sợ  chet.
Nghe xong câu , tầm mắt Giang Hà sững ,   cô. Trong đáy mắt cơ hồ  còn bài xích cô nửa, hiện diện là ánh mắt đầy thâm tình dành cho cô. Anh đưa tay nâng mặt cô lên  thấp giọng hỏi 
-Nếu  c.h.ế.t thì ? Có chet chung với  ? 
Hạ Vân lắc đầu 
-Không  chết? Anh điên  tự dưng rủ  chet c.h.ế.t chung.
Giang Hà thở hắt  một , tiếp tục nổi cáu  xua đuổi cô
-Vậy thì tránh !