“Chỉ là một đứa bé, chẳng lẽ  thể sinh thêm? Điện hạ, ngài vì nàng  mà đối xử với  như  ?!”
 
Từ Thục Nghi thấy ánh mắt Tần Tiếu Nhiên nghiêm túc,     thì  , bật  thảm.
 
“Ha ha ha…  cứ tưởng  thật sự yêu , từng vì  dám nghịch ý thiên hạ. Không ngờ cuối cùng, chỉ vì một thị  mà  phế bỏ . Tần Tiếu Nhiên,  hận ngươi!”
 
Nàng đỏ mắt, giận dữ bỏ .
 
Tần Tiếu Nhiên giật giật tay, nhưng cuối cùng  đuổi theo.
 
Chương 8
 
Kỳ thực, Từ Thục Nghi  đúng—Tần Tiếu Nhiên giận chính vì đứa bé .
 
Bởi lẽ, đây  thể là đứa con duy nhất của .
 
Muốn bù đắp, Tần Tiếu Nhiên đưa  xuất cung du ngoạn. Trên đường, vô tình gặp một đạo sĩ điên dại.
 
Khi hỏi mối quan hệ giữa  và , Tần Tiếu Nhiên đáp là phu thê.
 
Lão đạo  lớn:
 
“Không tin cũng chẳng . Chỉ là… giữa hai , đời  chỉ  một đứa con, còn điện hạ, mệnh chỉ  độc tử.”
 
Ban đầu   tin, nhưng lão  kể rành rọt những chuyện trong đời , ngay cả những điều  canh cánh trong lòng cũng  trúng— tin .
 
Về cung,  liền để tâm đến  thể . Khi phát hiện dấu hiệu mang thai, lập tức đến cầu xin Hoàng hậu cho Lưu thái y tới.
 
Ngoài điện của , luôn   trông chừng.
 
Từ Thục Nghi vốn quen thói tác oai tác quái,   phát hiện ?
 
Nhờ  Lưu thái y, đứa trẻ vẫn giữ .
 
Chỉ là,  vốn  yếu, nay thêm vết thương, cần an dưỡng dài ngày.
 
Tần Tiếu Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
 
Sau chuyện đó,  càng quan tâm  hơn, chuyển phòng  sát cạnh thư phòng.
 
Sợ  cô đơn,  dọn cả công vụ  trong phòng, ngày đêm ở bên.
 
Ban đầu  lúng túng,  dám  thẳng, tâm thần bất an. Hắn an ủi:
 
“Không , cô tin nàng.”
 
Lúc   mới thả lỏng.
 
Ban đêm,  thường mộng mị tỉnh giấc,   hề cáu giận, ôm   lòng dịu dàng trấn an.
 
Chúng  như một cặp phu thê ân ái.
 
Thời gian trôi qua, bụng  ngày càng lớn, thai tượng  định. Hắn cũng thường dắt   dạo.
 
Một  vô tình gặp Từ Thục Nghi—nàng tiều tụy hẳn.
 
Váy hồng nhạt,  đeo mặt nạ, mắt đỏ hoe, cả  như vỡ vụn.
 
Nhìn thấy tay  trong tay Tần Tiếu Nhiên, nàng nhắm mắt, nước mắt rơi, lặng lẽ  lưng .
 
Tần Tiếu Nhiên vô thức buông tay  .
 
Ta mỉm  dịu dàng:
 
“Điện hạ,  . Tỷ tỷ cần .”
 
 khi xoay lưng, mắt   đỏ hoe.
 
Tần Tiếu Nhiên ngập ngừng:
 
“Cô  xem một lát, Nguyệt Nhi cứ về , cô sẽ tới ngay.”
 
Ta gật đầu buồn bã, như cố kìm nén đau thương.
 
Chờ   ,  khẽ .
 
Sắp .
 
Nhìn bụng lớn,  thầm nghĩ: Đáng tiếc…
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vi-cuu-nguoi-ma-diet-mon-ta-tro-lai-lam-trac-phi/5.html.]
Ta  từng định giữ  đứa nhỏ .
 
Làm    thể lưu  huyết mạch của kẻ thù?!
 
Tần Tiếu Nhiên  cả đêm  về. Bởi nước mắt của một đóa giải ngữ hoa, chẳng thể sánh bằng giọt sương lặng lẽ  cánh hồng kiêu ngạo.
 
Hắn vốn yêu là yêu sự yếu đuối ẩn  vỏ ngoài mạnh mẽ của Từ Thục Nghi.
 
Để chuộc , Từ Thục Nghi  chỉ tự  tổ chức tiệc sinh thần cho Tần Tiếu Nhiên, còn đến cầu xin Hoàng hậu, phong   Trắc phi.
 
Tần Tiếu Nhiên kể  chuyện ,  sắc mặt  cẩn thận, thấy  rạng rỡ vui mừng,  mới yên lòng.
 
Hắn nắm tay , nhẹ nhàng dặn dò:
 
“Vài ngày tới cô  xuất cung xử lý công vụ, nàng cứ ở  an dưỡng cho .”
 
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
 
Chứng cứ  gom đủ—đến lúc thu lưới.
 
Chương 9
 
Ngày yến tiệc sinh thần,  nhiều  đến dự.
 
An Vương Tần Sở Lâm  ở vị trí thấp hơn, khẽ ngẩng đầu  , kín đáo gật đầu một cái.
 
Ta  thu  ánh mắt, thì liền đối mặt với ánh  của Tần Tiếu Nhiên, theo bản năng khẽ giật .
 
Khóe mắt  liếc qua—Từ Thục Nghi đang đầy đắc ý   chằm chằm.
 
“Tất cả điểm yếu của ngươi, đều  trong tay !”
 
Nàng mấp máy môi,  mặt là sự uy h.i.ế.p  hề che giấu.
 
Ta  thoáng về phía Tần Tiếu Nhiên đang nghi ngờ , đột nhiên đỏ mắt.
 
Trong giằng co, cuối cùng là Tần Tiếu Nhiên lên tiếng .
 
“Nguyệt Nhi, nàng và ngũ  An Vương rốt cuộc  quan hệ gì?”
 
“Thần … thần   quen  An Vương, điện hạ ngài  gì ?”
 
Ta lắp bắp đáp, ai cũng  — đang  dối.
 
Tần Tiếu Nhiên sắc mặt trầm xuống, ném một chiếc khăn tay lên bàn.
 
“Vậy cái  là gì?!”
 
Ta theo phản xạ  về phía Từ Thục Nghi, chỉ thấy nàng  nhạo, ánh mắt   như  một  sắp chết.
 
“Nói thật , đứa bé trong bụng nàng… là của cô,  là của An Vương?!”
 
Thì …  nghi ngờ  thông gian với An Vương.
 
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
 
“Điện hạ, xin ngài tin thần ! Thần  và An Vương trong sạch, tuyệt đối   gì!”
 
Ta thề son sắt:
 
“Nếu thần   nửa câu dối trá, xin trời đánh chết!”
 
Thần sắc Tần Tiếu Nhiên dịu  đôi chút, nhưng Từ Thục Nghi đột nhiên chen :
 
“   trông  giống như  quen  An Vương  nhỉ?”
 
Ánh mắt Tần Tiếu Nhiên  trầm xuống,   ly rượu mà Từ Thục Nghi đưa qua,    .
 
“Nguyệt Nhi, nếu  cô tin nàng— hãy uống ly . Trong ly  độc,  tổn hại  thể, nhưng nếu nàng dối gạt cô, sẽ thất khiếu chảy m.á.u mà chết.”
 
Ta  chút do dự nhận lấy, uống cạn.
 
Sau đó   bằng ánh mắt đầy tình ý:
 
“Điện hạ, thần  nguyện   việc vì ngài.”
 
Gương mặt Tần Tiếu Nhiên lập tức  đổi, nở nụ  tươi rói.
 
Ta mắt đỏ hoe, lên tiếng: