“Điện hạ, thật  thần   gạt ngài. An Vương từng cứu thần , chiếc khăn đó là  dùng để cầm m.á.u cho thần . Thần  chỉ là… cảm thấy  tiện giữ , nên  trả  mà thôi.”
 
Tần Tiếu Nhiên tin, lập tức ôm chầm lấy .
 
“Nguyệt Nhi, là cô trách nhầm nàng. Yên tâm, trong ly chỉ là canh ngọt thôi. Cô  nỡ  hại nàng và hài tử.”
 
Ta   ôm chặt trong lòng,  thấy vẻ tức giận đến phát cuồng của Từ Thục Nghi, cong môi  nhạt,  đầu tiên lộ rõ bộ mặt thật  nàng.
 
Từ Thục Nghi tức đến phát điên.
 
Yến tiệc  nửa chừng,  thấy bà v.ú bên cạnh nàng lén lút rời khỏi, bèn cong môi, liếc  Thanh Trúc.
 
“Có thích khách!”
 
Một nhóm  áo đen ập , hai kẻ trong đó lao thẳng về phía Tần Tiếu Nhiên.
 
Hắn lập tức chắn  mặt , đánh bật một tên. Còn tên , thanh kiếm sắp đ.â.m trúng ,  nhắm mắt lao tới đỡ.
 
Khoảnh khắc ngã xuống,  thấy Tần Tiếu Nhiên mặt mày tái nhợt, hoảng loạn đến thất sắc. Từ Thục Nghi thì kinh hoảng đến c.h.ế.t lặng.
 
Cũng  thôi, nàng chỉ sắp xếp  gây náo loạn để  sẩy thai,  dám thật sự g.i.ế.c Thái tử?
 
Thị vệ ập , đám hắc y nhân rút lui, chỉ còn một tên  Tần Tiếu Nhiên chế ngự từ đầu.
 
Bữa tiệc hôm , đương nhiên tan vỡ.
 
Chương 10
 
Khi  tỉnh , Tần Tiếu Nhiên đang nổi trận lôi đình với Lưu Thái y.
 
“Sao  mất?! Sao  thế?! Rõ ràng chỉ  thương ở ngực,   mất con?!”
 
“Điện… điện hạ…”
 
Thấy  tỉnh,  đổi sắc mặt, bước nhanh tới nắm lấy tay .
 
“Điện hạ… con của chúng … mất  ?”
 
Ta hoang mang ôm bụng,   gật đầu, nước mắt liền tuôn rơi.
 
“Là thần  vô dụng,  bảo vệ  hài nhi của chúng ! Điện hạ, xin ngài nhất định  báo thù cho con của chúng !”
 
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y , dùng hết sức.
 
Gương mặt Tần Tiếu Nhiên âm u.
 
“Nguyệt Nhi, là cô   với nàng,   với con chúng ! Tất cả đều tại Từ Thục Nghi! Cô  tấu lên Phụ hoàng, đòi cả nhà nàng  chôn cùng!”
 
Ta ôm chầm lấy , vùi đầu  n.g.ự.c mà  nức nở.
 
Hắn cũng ôm  thật chặt, ánh mắt phức tạp.
 
An ủi  xong, Tần Tiếu Nhiên rời , lúc  khỏi điện, giận dữ   giấu .
 
Dẫu , con đầu lòng mất —  thể bình tâm?
 
Ta an nhàn uống canh bổ,  Thanh Trúc báo :
 
“Chủ tử ,  đem chuyện Thái tử  kể hết với nhà họ Từ.”
 
Từ Thục Nghi mưu hại ,  chỉ là mượn gió bẻ măng, sắp đặt   trộn trong đám thích khách. Mục tiêu nàng là , mà  thì nhắm  Tần Tiếu Nhiên.
 
Sau khi điều tra, chiếc khăn tay từng dùng để sỉ nhục   trở thành chứng cứ buộc tội nàng là kẻ chủ mưu.
 
Từ Thục Nghi hết lời kêu oan, xin điều tra kỹ —nhưng Tần Tiếu Nhiên   nỗi đau mất con  mờ lý trí,  còn  lọt?
 
Một nữ nhân mà thôi,   nàng  cùng con  xuống hoàng tuyền.
 
Không rõ  xử trí thế nào, chỉ  tiếng hét thảm của Từ Thục Nghi vang vọng cả Đông Cung.
 
Một lúc lâu , mới yên tĩnh trở .
 
Tiểu thái giám , điện hạ  xuất cung.
 
Ta đoán , Tần Tiếu Nhiên   tìm lão đạo sĩ .
 
Chỉ là, thần nhân thần cốt ,  dễ gặp ?
 
Hắn tất nhiên tay trắng trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vi-cuu-nguoi-ma-diet-mon-ta-tro-lai-lam-trac-phi/6.html.]
 
   thể để  vì lời “  con trai” mà sinh nghi.
 
Vì thế, một ngày , đại thái giám bên  – Đức Toàn – vô tình buột miệng:
 
“Điện hạ, lão thần y  ngài và Trắc phi  mệnh sinh quý tử, nhưng Thái y  … trong bụng nàng là một tiểu công chúa.”
 
“Tiểu quận chúa dù tôn quý… nhưng   con trai…”
 
Tần Tiếu Nhiên như  trong sương mù thấy  ánh sáng.
 
Hắn mặc kệ việc bên ngoài, dốc hết thuốc bổ đổ  cung của .
 
Chương 11
 
Đêm đó, tình nồng ý đậm, Tần Tiếu Nhiên khàn giọng :
 
“Nguyệt Nhi, nếu nàng sinh con trai cho cô—cô sẽ lập nàng  Thái tử phi!”
 
Nước mắt  tức thì tuôn rơi, khiến  hốt hoảng lau nước mắt cho :
 
“Nguyệt Nhi đừng ! Là sợ cô nuốt lời ? Cô  là !”
 
Ta nức nở:
 
“Điện hạ, thần  chỉ là quá vui mừng… Thần   dám vọng tưởng ngôi chính thất,   Trắc phi  là đại ân …”
 
Tần Tiếu Nhiên bật :
 
“Nói gì  chứ? Nàng  để con  trở thành thứ xuất ?!”
 
Hắn giả vờ nghiêm túc,  lập tức lắc đầu.
 
“Chỉ là thần  xuất  thấp hèn, e rằng Thánh thượng…”
 
Tần Tiếu Nhiên trầm ngâm một lát, bỗng mắt sáng lên:
 
“Nguyệt Nhi đừng lo! Chờ cô lập công lớn, sẽ dâng  bộ công lao cầu phụ hoàng ban hôn! Nhất định cho nàng một hôn lễ long trọng nhất!”
 
Ta mỉm  hạnh phúc,   đầy sùng bái, khiến  huyết khí sôi trào.
 
Một đêm xuân sắc.
 
Trước lúc lên đường, Tần Tiếu Nhiên căn dặn trăm điều:
 
“Lần  ngũ   cùng cô, nàng yên tâm. Hắn là ân nhân cứu mạng của nàng, cô nhất định sẽ   khó .”
 
Ta lắc đầu, dịu dàng :
 
“Thần  chỉ quan tâm đến ngài. Điện hạ  bảo trọng!”
 
Nói ,  vuốt bụng:
 
“Có lẽ nơi    hài tử của ngài… Đợi ngài trở về, để Thái y xem một chút nhé.”
 
Tần Tiếu Nhiên  ha hả.
 
Sau đó căn dặn  bộ Đông Cung   lệnh ,  mới lên đường.
 
Nhìn bóng   xa,  và Thanh Trúc liếc  .
 
Ta  về phòng mà  thẳng đến nơi giam Từ Thục Nghi.
 
Dù vẫn là Thái tử phi nhờ thế lực nhà họ Từ, nàng  chẳng còn vẻ vang như xưa.
 
Đẩy lui thị vệ định ngăn cản,  khoác lên  bộ cung phục rực rỡ, ung dung bước tới.
 
Thấy Từ Thục Nghi  bẩn thỉu  đất,  lùi một bước, giả vờ kinh hãi bịt miệng.
 
“A… tỷ tỷ   thành  thế ?”
 
Từ Thục Nghi đảo mắt,  chằm chằm  :
 
“Tiện nhân! Ngươi vu oan !”
 
Nàng nghiến răng,  như thể cạn hết khí lực.
 
Trong ánh đèn mờ,  nhận lấy d.a.o găm từ tay Thanh Trúc, lướt nhẹ qua khuôn mặt rỗ nát của nàng.