Sau khi  hoàng thượng trách mắng, Nguyên An  cấm túc trong phủ, ngày ngày uống rượu giải sầu,  màng thế sự. Chuyện , nhất định  để Nguyên An , để  hiểu rõ, nữ nhân mà  yêu thương,  khiến đầu  mọc đầy cỏ xanh.
 
Hôm ,  đang uống rượu trong đình nhỏ  giả sơn. Bên hồ, vài nha  và mụ mụ trong phủ đang ở cùng Như Yên và đứa bé, Nhụy Nhi, bọn họ  trông đứa nhỏ  trò chuyện.
 
“Ngươi xem, tiểu thiếu gia càng lớn càng tuấn tú.”
“ . Mụ mụ,  trông Tam hoàng tử từ nhỏ,   tiểu thiếu gia trông cũng giống điện hạ lúc còn bé ?”
 
“Có đôi phần giống đấy… nhưng mà, đứa nhỏ   một điểm  , ngươi  tay nó ,   tới sáu ngón.”
 
“Sáu ngón? Ta  để ý, trời ơi, đúng thật! Ta  từng thấy ai  sáu ngón bao giờ.”
 
“Thì là ngươi kiến thức ít đấy. Trước  Ngũ hoàng tử hồi nhỏ cũng  sáu ngón,   thần y giúp cắt bỏ. Nói đến đây… ha, tiểu thiếu gia    giống Ngũ hoàng tử đấy, đến sáu ngón cũng giống hệt.”
 
Vừa dứt lời, Nguyên An lập tức từ đình  giả sơn lao xuống, chộp lấy đứa trẻ, kéo tay nó  xem, quả nhiên, tay   sáu ngón. Hắn xoay mặt đứa bé   kỹ, càng  càng thấy giống Ngũ hoàng tử.
 
Hắn lập tức đẩy mạnh đứa trẻ, nó ngã xuống đất, bật  lớn. Như Yên từ xa chạy tới:
 
“Phu quân,  ? Nhụy Nhi    vui ?”
 
Nguyên An nắm chặt vai nàng, gằn giọng:
 
“Ta hỏi ngươi, Nhụy Nhi là con của ai?”
 
Như Yên hoảng loạn đến mặt trắng bệch, lắp bắp:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vi-hon-phu-co-con-rieng-ben-ngoai/chuong-10.html.]
“Là… là của …”
 
Nguyên An bóp cổ nàng, giận dữ quát lớn:
 
“Nói thật! Không thì  sẽ cắt lưỡi ngươi, cho ngươi cả đời câm miệng!”
 
Như Yên sợ đến mức gần như  thốt nên lời, nước mắt nước mũi ròng ròng:
 
“Thiếp …  … Là… là con của Ngũ hoàng tử… Phu quân tha mạng! Là  ép  sinh con, ép  lên kinh tìm ! Hắn    theo sẽ gi-ếc …”
 
Nguyên An hung hăng đẩy nàng ngã xuống đất:
 
“Người ! Đem tiện nhân  cùng đứa con hoang  giam  cho !”
 
Như Yên  gào:
 
“Phu quân! Thiếp thật lòng với  mà! Chàng quên những ngày tháng ở Giang Nam  ? Thiếp một lòng một  với ,    thể nhẫn tâm thế!”
 
Nguyên An giận đến cực điểm:
 
“Thật lòng? Một đứa bán nghệ như ngươi, cái gọi là thật lòng của ngươi đáng giá bao nhiêu? Ôm con hoang tới nhận là con ? Tốt! Rất ! Nếu  thế, nó ở trong tay , thì xem xem   các ngươi  thể giở  trò gì!”
 
Nói   túm lấy Nhụy Nhi, đứa bé  từng nghĩ là con , giờ   chỉ thấy ghê tởm, hung hăng ném xuống đất, đứa trẻ sợ đến   nổi.
 
Mọi  đều  dọa sợ,  Như Yên,  từng  sủng ái nay thành bùn đất  đánh  mắng mà  ai dám hé răng, chỉ im lặng kéo nàng  giam .