Ngày thứ ba, Tam hoàng tử Nguyên An mới rề rà đến phủ chúng .
 
Hắn mang theo hơn chục hộp trang sức để tạ tội, từng món đều mở   mặt :
 
“Tương nhi, đó là chuyện ba năm , khi   còn trẻ dại, nàng tha thứ cho   ? Sau   nhất định chỉ đối  với nàng, tuyệt đối sẽ  liếc  nàng  thêm một cái.”
 
Ta dùng đầu ngón tay gẩy từng món trang sức  mang đến, từng món từng món lướt qua, cầm lên một cây trâm ngọc bích hình cây, lá ngọc rung rinh   mắt, nhưng   giống thứ mà nữ tử khuê các sẽ đeo.
 
Ta  kỹ cây trâm,  đó khắc chữ “Yên”.
 
Hắn vẫn tiếp tục :
 
“Như Yên tính tình dịu dàng, nàng  cũng sẽ  tranh sủng với nàng, chỉ cần cho nàng  một viện nhỏ trong phủ, để mẫu t-ử nàng sống yên , cũng sẽ  xuất hiện  mặt nàng...  ?”
 
Ta  thẳng  Nguyên An, hỏi :
 
“Nếu  gả  phủ, hài tử  sinh    còn là trưởng tử, trong lòng   oán hận,  sẽ xử lý thế nào? Nếu    chọn giữa sủng đích  sủng trưởng,  sẽ  ? Nếu  một ngày  thật sự  lên ngôi vị , vì con nối dõi mà mưu tính sâu xa, còn  và cô nương Như Yên của  vì con mà tranh đấu  ngừng,  sẽ giải quyết thế nào?”
 
Nguyên An :
 
“Như Yên tính tình nhu mì, chắc chắn sẽ  tranh giành với nàng.”
 
Ta lạnh lùng :
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vi-hon-phu-co-con-rieng-ben-ngoai/chuong-4.html.]
“Vậy ? Vậy khi     thấy nàng  trong phủ, bảo đưa nàng  trang ngoài,  bảo nàng   tranh giành với , thế tại  nàng   chịu ?”
 
Nguyên An :
 
“Tương nhi, nàng chung sống với nàng  lâu  nhất định sẽ thích nàng, nàng từ  đến nay vẫn là tiểu thư đoan trang đại khí nhất kinh thành,   thể hẹp hòi như ?”
 
Hắn sai .Phàm là nữ tử, ai chẳng  lòng  hẹp hòi.Ta giơ cây trâm lên đưa cho :
 
“E rằng hộp trang sức của hoàng tử  nhầm , cây trâm  là chuẩn  cho cô nương Như Yên của  chứ   cho .”
 
Nguyên An  cây trâm, như thể sợ  phát hiện điều gì, mặt đỏ lên:
 
“Không nhầm , đây là Như Yên đưa đến để tạ  với nàng.”
 
Ta  nhạt:
 
“Ta cần một   đến tạ  ? Chẳng  tự hạ  phận ư? Hôm   còn  nàng     tiền chữa bệnh cho con, thế mà giờ  mua  trâm quý giá thế , đúng là bản lĩnh.”
 
Nguyên An  hỏi đến nỗi nghẹn họng, giận quá thành  hổ, vung tay áo :
 
“Thẩm Tương, nàng thật quá hẹp hòi! Nam nhân tam thê tứ  là chuyện thường tình. Ta  cho nàng đủ thể diện, còn mang lễ vật đến tạ , nàng còn  thế nào? Nhất định  đối đầu với một nữ tử yếu đuối mới cam tâm ?”
 
Đang  thì trong viện náo động, Họa Nhi chạy , tức giận đến mức  thở nổi:
 
“Tiểu thư! Cái… cái cô nương Như Yên , đang quỳ  cửa phủ chúng ,  là đến tạ tội! Bên ngoài   vây xem đông nghịt!”