Trong đại sảnh kín , thì  là hôm nay  buổi thảo luận về chính sách trị quốc,  lúc tài tử thiên hạ tụ tập,  đài cao  một vị thiếu niên đang  kích động trình bày:
 
“Thiên hạ sơ định, tân đại Ly triều  thế nào bình định an khang. Điều quan trọng nhất bây giờ là khôi phục mạnh mẽ nghề trồng dâu nuôi tằm.”
 
Một tiếng “Không ” vang lên.
 
Một thiếu niên mặc áo màu xanh lam, bước  đến  đài, là Giang Nguyệt Li nữ cải nam trang.
 
Nàng mặc y phục trường bào của nam tử, tóc vấn cao, nhưng   lộ vành tai  lỗ xỏ khuyên. Ta bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, cô nương  thật đúng là…
 
Giang Nguyệt Li  bước lên đài, các môn sinh liền   đây là nữ tử, nhưng do phép lịch sự nên  tiện vạch trần, chỉ chắp tay :
 
“Vị công tử   cao kiến gì?”
 
Giang Nguyệt Li tự tin :
 
“Việc quan trọng hàng đầu là phế bỏ thế gia quý tộc!”
 
Lời    , Hiền Khách lâu liền náo động,  thấy phản ứng của đám đông, Giang Nguyệt Li  hài lòng  tiếp:
 
“Thế gia quý tộc độc chiếm đất đai, khống chế quan trường, để  nghèo   cơ hội. Mọi  sinh  đều bình đẳng,  cần thiết chia thành ba, sáu, chín cấp bậc. Chuyện   kéo dài hàng ngàn năm nay  đến lúc phế bỏ.”
 
Một trận yên tĩnh.
 
Thanh Thanh  ở một bên :
 
“A Ninh tỷ tỷ, tỷ đào phần mộ tổ tiên của cô  đấy ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vi-hon-phu-cua-ta-thich-nu-xuyen-khong/chuong-13.html.]
Ta bình tĩnh :
 
“Là cô  tự đào.”
 
Cuối cùng  một môn sinh  đài phản ứng , chung quy cũng  hề khách khí, phản bác :
 
“Cô nương là đang  đùa, cô nương  thế gia lũng đoạn đồng ruộng, nhưng  thực tế nếu   thế gia phái  khai khẩn,  nhiều đồng ruộng đến nay vẫn còn hoang vu. Nói thế gia kiểm soát quan lộ, nhưng nếu   nhờ  thế gia, môn sinh như chúng     cơ hội  học, trong triều đình cũng  là hoàng  quốc thích. Nói   sinh  bình đẳng,  vì , cô nương  thể  lo cơm ăn áo mặc ở đây cao đàm khoát luận, mà   cô nương nhà khác  bán buôn vất vả.”
 
Tay của môn sinh đó chỉ về hướng một cô nương đang bán rau cải bên cạnh Hiền khách lâu.
 
Giang Nguyệt Li đang tính  thêm gì đó, đột nhiên thấy   ở cửa, ả  nhếch miệng :
 
“Việc của thế gia chung quy vẫn là  của thế gia hiểu rõ, Tạ tiểu thư nghĩ ?”
 
Dứt lời, ánh mắt   trong đại sảnh đều chuyển hướng về phía cửa.
 
Không thể  ngoài xem kịch nữa,  dẫn Thanh Thanh  đại sảnh, nhờ  hầu bưng một bình   :
 
“Bây giờ Giang gia đang ở phẩm vị gì? Giang tiểu thư  từng  sách ? "
 
Giang Nguyệt Li  rõ  vì  hỏi như , liền hỏi ngược :
 
“Ta  sách   gì thì liên quan gì đến phẩm vị của gia tộc?”
 
Những tài tử tập trung ở tiền sảnh, khi   hỏi câu , họ lập tức hiểu tại .
 
“Nghe  Giang tiểu thư ba tháng  còn ngu dại, hiện giờ mới bình phục hơn một tháng  bắt đầu chỉ điểm giang sơn. Trước đây ngươi từng   mỗi ngày chỉ  ở hậu viện,  cũng xin khuyên Giang tiểu thư nên   ngoài  thử, xem thế gia  thật sự ức h.i.ế.p bá tánh  , xem con cháu thế gia bọn    mỗi ngày đều ru rú trong nội trạch  . Chính sự   là trò đùa, nếu Giang tiểu thư    quan,   kinh nghiệm chính trị, thì nên… nhiều sách hơn nữa.”
 
Dứt lời, môn sinh trong sảnh cũng  vẻ mặt tán đồng. Bọn họ tuy phần lớn cũng   chính trị, nhưng mưa dầm thấm đất, hoặc là học  sử kinh, mới dám  đây đại nghị triều chính.