Nhìn thấy rõ   đến,  theo bản năng liền lùi về phía  một bước, bởi vì nếu   gì  đổi thì sát thần  hẳn là  hận .
 
Trước khi  chọn phu quân, Đường Cẩn vốn là Hoàng tử  Hoàng đế sủng ái nhất, y trời sinh thông minh, trời sinh tướng tài, khi  khai quốc, liền dẫn dắt quân đội bình định tàn dư tiền triều, thu phục mười hai thành trì đất Thục.
 
Ta hiện tại vẫn còn nhớ rõ lúc đó, bầu  khí của cả thành khi đón vị Hoàng tử  thắng trận trở về triều.
 
Trong thành tràn ngập sắc đỏ, thiếu niên mặc chiến bào cưỡi  một con ngựa đen tiến  thành, phía  là các tướng lĩnh. Trên  bám đầy bụi đất nhưng  mặt ngập tràn nụ  chiến thắng.
 
Y ghìm dây cương con ngựa đen, khiến cổ nó  siết chặt đến tứa m-á-u, vó ngựa tung cao, tiếng gầm vang vọng khắp bầu trời, mái tóc  thiếu niên tung bay, ánh mắt rực lửa, quả nhiên là thiếu niên đắc ý, kiêu hãnh và đầy tham vọng.
 
 đắc ý cũng chỉ   một ngày…
 
Bởi vì, ngày hôm  phụ   ngỏ lời cầu , cùng lúc đó tin tức Tứ Hoàng tử  sắc phong Thái tử lan truyền khắp kinh thành.
 
Hẳn là lúc đó Hoàng đế cảm thấy   với nhi tử bảo bối của , nên  khi sắc lập Thái tử  một tháng, liền gia phong Đường Cẩn là nhất phẩm Thân vương của Ly quốc từ lúc khai quốc đến giờ và sẽ  kế tục vĩnh viễn.
 
 chung quy vẫn là Hoàng tử, điều đó khiến y  tổn thương,  khi  gia phong  xin  về phía nam, đóng quân ở Bình Nam.
 
Ngày y rời kinh, phụ   vì   kết thù,  bảo   cổng thành tiễn y.
 
Ngoài thành,    mặt Đường Cẩn, tay cầm lễ vật do kế mẫu chuẩn , tay run rẩy, :
 
“Tề Vương điện hạ, phụ   nhờ  nhắn  với ngài, rằng: “Đại bàng  bầu trời riêng của nó, ngài vẫn còn  tương lai”.”
 
Nghe , Đường Cẩn hất lễ vật trong tay  xuống đất,  lớn và mắng:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vi-hon-phu-cua-ta-thich-nu-xuyen-khong/chuong-4.html.]
"Người hủy hoại tiền đồ của    khuyên  còn  tương lai, thế gian  còn  chuyện đáng mỉa mai như  ?"
 
Khi đó  mới mười tuổi,    bao giờ đối mặt với tình huống nào như , vì     ngẩn  trong giây lát.
 
Nhìn thấy   ngây ngốc  phản bác, Đường Cẩn  giận dữ, vỗ vỗ đầu  ba cái, thở dài:
 
“Nói với tiểu cô nương như ngươi thì  ích gì, ngươi cái gì cũng đều  hiểu, đại khái cũng là tình đậu sơ khai   lợi dụng.”
 
Hình như là  càng nghĩ thì càng rõ ràng.
 
Y ngẩng đầu  trời, thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
 
“Thôi hiện tại  đến nước ,  bằng tự  tìm chân trời mới, sự thành do , thắng  vua thua  giặc, dù  kết cục vẫn  định.”
 
Nói xong y lên ngựa, trời đang  đầu xuân, gió mang theo  ấm, Đường Cẩn cưỡi ngựa đến gần , cúi  gỡ vòng tay Phật nhãn ném cho :
 
“Tiểu cô nương của Tạ gia, mắt của ngươi  bệnh, mau  trị . Năm năm   hồi kinh, mong rằng lúc đó mắt ngươi  sáng!”
 
Sau đó y  lớn một tiếng, nghênh ngang mà .
 
Con đường ngoại thành  vốn dùng để đón và tiễn khách. Hàng trăm năm qua  chứng kiến bao nhiêu cảnh ly biệt của các vị  hùng,  chạy dọc theo con đường hét lớn:
 
“Đường Cẩn, ngươi  nhận lễ vật!”
 
Giọng  của thiếu niên trẻ từ xa truyền đến:
 
“Năm năm nữa,  sẽ tự  đến Tạ gia lấy.”