chị    tiếp quản công ty gia đình, chỉ  sống tự do.
 
Ban đầu chị  phượt thủ,  đến Hải Đông.
 
Tại đây, chị cứu Triệu Tư Tư khỏi một vụ tai nạn, và để tiện chăm sóc, quyết định ở .
 
Thấy Tư Tư suốt ngày trầm cảm, chị mở luôn phòng gym , cho Tư Tư  việc , tránh suy nghĩ tiêu cực.
 
Sau đó, chị dần dần nhận thêm những  khuyết tật  mong   việc.
 
“ cũng là  khuyết tật mà.” – Lục Phóng , tháo cánh tay giả bên trái—bên trong chỉ còn một khối thịt tròn,   ngón tay.
 
“Con  sống  đời, bình an khỏe mạnh là  quý . Đừng ép bản  quá.”
 
“Những mối quan hệ độc hại, dù là  , cũng nên rút lui kịp thời.”
 
 cúi đầu, những lời đó khiến lòng  chua xót.
 
“Tiểu Tĩnh, xem dì mang gì về nè?” – dì Đường đẩy cửa , tay xách theo một quả sầu riêng to tướng.
 
“Cẩn thận đó nha dì, mà rớt cái  trúng chân là  cưa đấy.” – Lục Phóng  toe, đón lấy túi.
 
“Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt!” – dì mắng yêu,   sang vỗ nhẹ tay :
“Dì chọn kỹ lắm đó,  siêu thị hơn 20 phút để chọn,  múi khô  hà!”
 
“Con từng   ăn sầu riêng đúng ? Nếm thử .”
 
 đỏ mắt, vội xua tay:
“Cái  đắt lắm dì ơi, con  nhận lương nữa…”
 
“Lại thế ! Con bé   cứ khách sáo mãi  hả?” – dì liếc  –
“Xem thường dì ? Mua đồ cho con bé mà bắt nó trả tiền?”
 
Lục Phóng  bóc sầu riêng, bày  đĩa mang  cho .
 
“Bác Vũ, dì Đường, hai  ăn   ạ.” –  đẩy đĩa sang.
 
“Thôi thôi, tụi  chịu  nổi mùi  .” – bác Vũ .
 
“Nhà con dạy, miếng đầu tiên  dành cho  lớn.” –  rụt tay , vẫn  chút lo sợ.
 
“Con thích ăn thì ăn, ai bắt  theo quy tắc ?” – dì Đường xúc một miếng to, đưa tận miệng :
“Há miệng nào, con gái.”
 
  theo, nuốt xuống.
 
“Ngọt ?” –   đồng loạt  , ánh mắt tràn đầy chờ mong.
 
“Ngọt.” –     lau nước mắt.
 
Ngọt lắm. Ngọt như cuộc sống ở đây .
 
Giá mà ngày nào cũng  sống như thế …
 
  lẽ, khi hạnh phúc kéo dài quá lâu, ông trời sẽ ganh tỵ.
 
Vài hôm ,   tìm đến cửa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vi-khong-moi-me-an-khoai-tay-chien-toi-bi-duoi-ra-khoi-nha/4.html.]
8.
 
Cánh cửa phòng gym   đẩy ,  liền nở nụ   thiện:
“Chào mừng quý...”
 
Chưa kịp  hết câu,   thấy gương mặt   đầy giận dữ bước .
 
Chữ “khách” mắc nghẹn nơi cổ họng,  cứng họng   nổi một lời.
 
Theo phản xạ,  khẽ lùi về  một bước, ánh mắt hoảng loạn tìm kiếm xung quanh như cầu cứu.
 
Lục Phóng và dì Đường   ngoài tiếp thị, Triệu Tư Tư thì xin nghỉ phép. Trong phòng lúc  chỉ còn bác Vũ và vài huấn luyện viên đang dạy lớp.
 
“Sở Tĩnh Tĩnh, mày khá lắm  đúng ?”
 
Mẹ  xông thẳng đến như cơn gió, tát  một cái thật mạnh.
 
“Ơi,   đánh ?” – bác Vũ hoảng hốt, vội vàng chắn  mặt , “Có gì thì  chuyện đàng hoàng,    tay như ?”
 
“Lão già ,  nhất là tránh !  dạy con , liên quan gì đến ông?” –   giơ ngón tay sơn đỏ chót chỉ sát  mặt bác Vũ.
 
Ông ngập ngừng   hỏi :
“Tiểu Tĩnh, bà  là  cháu ?”
 
Toàn   run rẩy, khẽ gật đầu.
 
Ông cau mày, giọng nghiêm hẳn:
“Bà đuổi con bé  khỏi nhà  lo cho nó, giờ  đến đây  ầm lên, bà   kiểu gì ?”
 
Mẹ    chằm chằm, giọng đầy mỉa mai:
“Mày vẫn là con ch.ó  nuôi . Gặp ai cũng kể lể chuyện nhà,  bôi nhọ tao bên ngoài đúng ?”
 
Bà đẩy bác Vũ , liếc từ đầu đến chân bộ đồng phục  đang mặc, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
 
“Nhìn  mày xem, ăn mặc   gì, còn   ở cái chỗ dơ bẩn thế ? Nếu    thì mặt mũi tao để  hả?  là xui tám đời mới đẻ  cái thứ như mày!”
 
 đỡ lấy bác Vũ  đẩy ngã, trong n.g.ự.c bỗng dâng lên một cơn tức giận  từng .
 
Suốt mười tám năm qua,   từng  cảm giác .
 
Mẹ  luôn mạnh mẽ, bà chỉ cần cau mày,   thấy sợ; bà  lớn một chút,   run rẩy.
 
Lâu dần,  quên mất  cũng là con   cảm xúc, luôn nhẫn nhịn, luôn im lặng, luôn ngoan ngoãn.
 
 bây giờ, bà  chỉ sỉ nhục , mà còn xúc phạm cả ân nhân của .
 
“Đây là phòng gym hợp pháp,   nơi dơ bẩn.” –  cố gắng lấy can đảm,  thẳng  bà, giọng vẫn run nhưng kiên định – “Còn nữa, chính miệng   ,   còn là  con nữa.”
 
Mắt   trợn tròn, kinh ngạc đến ngây .
 
“Sở Tĩnh Tĩnh, mày mọc cánh   ?! Mày dám  với tao kiểu đó?!”
 
Bà giơ tay định tát tiếp.
 
 một bàn tay khác nhanh chóng ngăn .
 
Dư Sơ bước lên, ánh mắt lạnh băng   :
“Định gây chuyện trong địa bàn của  ?”