9.
 
Mẹ  cố vùng vẫy nhưng   thoát  khỏi tay Dư Sơ—cánh tay chị  như kẹp sắt.
 
“Sở Tĩnh Tĩnh và bác Vũ Kiến Quốc là nhân viên của . Bà đánh , tất cả đều  ghi hình.” – Dư Sơ chỉ lên camera  trần – “Bà thử động tay động chân  nữa,  lập tức báo cảnh sát.”
 
Mẹ  giãy giụa nhưng  thoát nổi, mặt mày bối rối.
 
Bà lườm  giận dữ,  mắng như xối nước:
 
“Tao  mà, mày là thứ vô dụng! Làm ở cái chỗ rác rưởi  thì  gì  ? Đừng tưởng tao   mấy HLV ở đây  gì – chẳng qua chỉ là lũ bán ! Mày cũng  học theo mấy trò dơ bẩn đó đúng ? Để  ngoài đối xử với  mày như thế, mày còn xứng đáng   ?!”
 
   độc mồm độc miệng, nhưng  ngờ bà   thể thốt  những lời độc ác đến mức đó.
 
 đau, nhưng trong lòng  trở nên trống rỗng.
 
Dư Sơ nghiến răng, gật đầu  hiệu với bác Vũ:
“Tắt camera .”
 
Ngay  đó, chị bóp c.h.ặ.t t.a.y  ,  vung tay tát một cái thật mạnh.
 
Dư Sơ học tán thủ và boxing nên cú tát đó vô cùng mạnh mẽ.
 
Mặt   lập tức sưng vù.
 
Bà  từng chịu nhục như , đỏ mắt gào lên  lao tới, nhưng   vài giây   khống chế, chỉ còn  ôm tay la đau.
 
Lúc đó, Lục Phóng và dì Đường cũng  trở .
 
Dì chạy tới, sờ mặt , đau lòng hỏi:
“Tiểu Tĩnh, con   chứ?”
 
 mím môi, lắc đầu.
 
Lục Phóng và Dư Sơ  chắn  mặt ,    với ánh mắt lạnh như băng.
 
Mặt   tái mét, nghiến răng :
“Sở Tĩnh Tĩnh, tao nuôi mày lớn như , mày dám nhờ lũ già yếu bệnh tật  bênh mày chống   mày ?!”
 
“Chị ơi,” – Lục Phóng  khẩy – “mồm chị mà còn thối hơn nữa, bọn 'già yếu bệnh tật' bọn  đánh cho chị  nhận    luôn đấy.”
 
Dì Đường liếc bà đầy khinh miệt:
“Tự  ăn diện  đẽ, để con gái mặc đồ ngủ  lang thang ngoài đường, chị còn xứng   ?!”
 
Mẹ  á khẩu,  đáp nổi.
 
Dư Sơ thì bình thản nhưng đầy dứt khoát:
“Sở Tĩnh Tĩnh  bà  cần cô  nữa, thì từ giờ cô  là  của .  sẽ nuôi.”
 
Mẹ  run môi, rít lên giận dữ:
“Muốn  đúng ? Được thôi! Trả  tiền nuôi dưỡng mười tám năm qua,  giao nó cho cô!”
 
“Được.” – Dư Sơ  do dự, móc điện thoại chuẩn  chuyển khoản.
 
“Dư chị!” – Lục Phóng ngăn .
 
“ chuộc Tĩnh Tĩnh,  ngăn   gì?” – chị nhíu mày.
 
“À, từ giờ con bé theo họ Dư, Dư Tĩnh Tĩnh   hơn hẳn.”
 
“Không  !” – Lục Phóng nhảy dựng lên – “Chuyện  chẳng khác nào mua bán !”
 
“À ha?” – Dư Sơ ngẫm một chút, bỗng tỉnh  – “Vậy thì   thể báo cảnh sát vì bà  buôn  nhỉ?”
 
“ !” – Lục Phóng vỗ tay, vẻ mặt “ngộ  chân lý”.
 
“Thứ    lý!” –   lùi  vài bước, hằn học trừng   cuối  bỏ , loạng choạng  khỏi cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vi-khong-moi-me-an-khoai-tay-chien-toi-bi-duoi-ra-khoi-nha/5.html.]
 
“Ê!” – Dư Sơ gọi với theo.
 
Mẹ  khựng .
 
“Sở Tĩnh Tĩnh với bà là cọng cỏ, nhưng với , là viên ngọc.”
 
“Con bé là báu vật  tìm , là sinh viên đại học đấy,  phấn đấu.”
 
“Còn bà,  xứng    của con bé.”
 
10.
 
Vài ngày  là ngày công bố điểm thi.
 
Bảy tám  vây quanh chiếc điện thoại, hồi hộp dán mắt  .
 
Dì Đường sốt ruột đến mức   yên , chạy   tượng Quan Âm thắp hương, miệng thì thầm khấn vái:
 
“Phù hộ cho con bé Tĩnh nhà   điểm cao, điểm cao tới, điểm cao tới, điểm cao bốn phương tám hướng tới…”
 
Bác Vũ thì tháo máy trợ thính ,  lau  thở dốc.
 
Dư Sơ trông vẫn như bình thường, nhưng tay cứ cào cào móng,  là  cũng lo.
 
 cũng   khí căng thẳng đó  ảnh hưởng,  dám bấm .
 
“Có gì mà sợ! Để  gọi!” – Lục Phóng hét lớn, cầm tờ giấy ghi  điện thoại tra điểm.
 
 tay  run đến mức bấm  nổi.
 
 phì  thành tiếng.
 
“Thôi để em gọi. Có   bên cạnh, em  sợ gì hết.”
 
 bấm , bật loa ngoài.
 
Từng môn  hệ thống báo qua giọng máy, tay  bắt đầu run lên.
 
Triệu Tư Tư  ghi điểm, tay cầm bút, che miệng  kìm  xúc động.
 
Cuối cùng, điểm tổng hiện lên.
 
689!
 
Dì Đường ôm chầm lấy , miệng cứ lập  lập :
 
“Trời ơi con gái của dì giỏi quá, giỏi quá,    đứa nhỏ xuất sắc như  chứ…”
 
Lục Phóng và bác Vũ ôm   như mưa.
 
Dư Sơ nhếch môi ,  âm thầm chuyển cho  10.000 tệ qua Alipay.
 
Triệu Tư Tư đỏ bừng cả mặt vì vui, nắm c.h.ặ.t t.a.y .
 
Bầu  khí tràn ngập niềm hạnh phúc, khiến khóe mắt  cũng ướt nhòa.
 
Trước giờ  chỉ từng thấy cảnh gia đình ôm   khi xem clip  mạng.
 
Suốt những năm qua   học hành chăm chỉ, từng ngày từng đêm đều hy vọng...
 
Nếu  thi đậu  trường ,   ôm lấy  và khen ngợi  là niềm tự hào ?
 
 đến giờ,    còn mong đợi gì từ  nữa.
 
Những  bên cạnh  lúc , chính là tất cả gia đình .
 
Chỉ cần  họ khen ngợi, họ tự hào về  – như  là đủ .