11.
 
Hơn một tháng ,   cùng tiễn  lên chuyến xe đến Bắc Kinh.
 
“Cái ông bố vô dụng của con cuối cùng cũng   chuyện  hồn, đưa hồ sơ cho dì.”
 
Dư Sơ đưa  túi tài liệu:
“Giữ kỹ, đừng  mất.”
 
 cho  ba lô,     mặt, sống mũi cay cay.
 
“Kỳ nghỉ đầu tiên, con nhất định sẽ về thăm  .”
 
“Ừ, bên đó học hành chăm chỉ là , đừng lo cho tụi bác.” – bác Vũ  hiền.
 
“Con gái, trong vali dì chuẩn  đủ đặc sản quê nhà , chia sẻ với bạn cùng phòng nhé,  giữ quan hệ  với bạn bè đấy.” – dì Đường lau nước mắt.
 
“Mỗi tháng chị sẽ chuyển sinh hoạt phí cho em, thiếu tiền thì .” – Dư Sơ lạnh nhạt .
 
“Chị Dư, em  thể  học   thêm, chị đừng gửi nữa.” –  xua tay.
 
“Nuôi em thì  tốn tiền, chứ nuôi gì mà  mất đồng nào?” – Dư Sơ nhíu mày.
 
“Chị , em nhớ là chị  từng ‘mua’ con bé mà?” – Lục Phóng chớp mắt.
 
“Không  chẳng ai nghĩ  câm .” – Dư Sơ lườm  ,   sang  –
“Sở Tĩnh Tĩnh, việc của em chỉ là học hành yên , đừng lo lắng gì về bên . Em thích gì cứ học cái đó, chị tài trợ em  chứ?”
 
 ôm chặt lấy chị, nước mắt rơi đầy má.
 
Chị  chút lúng túng, gãi cổ,  lóng ngóng vỗ lưng .
 
“Tiểu Tĩnh , nếu  ai bắt nạt em ở ngoài , gọi cho ,  bay qua ngay!” – Lục Phóng giơ nắm đ.ấ.m –
“Yên tâm, hai tháng qua  cũng học  vài chiêu .”
 
Lúc  việc ở phòng gym, các HLV  dạy   ít kỹ năng tự vệ.
 
  còn yếu đuối như  nữa,   thể tự bảo vệ bản .
 
Chuyện đó cũng là do Dư Sơ chủ động sắp xếp.
 
Hôm   đuổi , chị    từ đầu đến chân:
 
“Gầy quá, đến con gà còn  đánh nổi.” –  gọi hết HLV  –
“Khi rảnh thì tập cho con bé một chút. Đi  ngoài  thể   tự vệ.”
 
Sau đó   kéo  các buổi tập "ma quỷ".
 
Tuy vất vả, nhưng kết quả  rõ ràng.
 
Nghĩ đến đây,   ôm Dư Sơ chặt hơn một chút.
 
 xách theo hành lý nặng trĩu yêu thương, bước lên chuyến xe, bắt đầu một chặng đường mới trong đời.
 
Nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ,  âm thầm tiếp thêm sức mạnh cho bản :
 
Cố lên nhé, Sở Tĩnh Tĩnh.
 
12.
 
Một học kỳ trôi qua vèo vèo,   bước  giai đoạn ôn thi căng thẳng.
 
Thư viện lúc nào cũng kín chỗ,  thì như con chồn hoang nhảy nhót  tìm chỗ trống.
 
Hôm đó,   ngẩng đầu lên từ đống đề thi…
 
Thì thấy   xung quanh đang   bằng ánh mắt khác lạ.
 
Đang thắc mắc thì bạn cùng phòng đẩy  nhẹ:
 
“Tiểu Tĩnh, cái bài đăng … là về  đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vi-khong-moi-me-an-khoai-tay-chien-toi-bi-duoi-ra-khoi-nha/6.html.]
 
 nhận lấy điện thoại,  kỹ một cái.
 
《Bà chủ phòng gym xúi con gái bán , chia rẽ  con 》
 
Tài khoản mới lập, nhưng bài   đạt hơn 1 triệu lượt xem.
 
Bài  đính kèm hình ảnh phòng gym nơi  , cả ảnh  mặc đồng phục trường.
 
Người đăng – chính là   –  bài với giọng ai oán, đau thương:
 
“Con gái   đây   lời, chỉ vì  một bà chủ vô lương tâm dụ dỗ, giờ trở nên hỗn láo,  về nhà suốt hai tháng!”
 
“ đến tận nơi tìm con thì  bà  đánh, còn tắt camera! Bà  chắc chắn  thế lực! Nếu  sợ con gái  ngược đãi,   báo cảnh sát từ lâu !”
 
“Con  thi đậu 985 ở Bắc Kinh,  mà  từng về nhà lấy một ! Không gọi lấy một cuộc! Nó     lũ  ngoài  dụ dỗ mất !”
 
“Xin   hãy lên tiếng vì một   đáng thương, khuyên con gái   về!”
 
Bình luận phía  lên đến hàng chục nghìn, đa phần chỉ trích  bất hiếu, chửi Dư Sơ vô nhân đạo.
 
Thậm chí còn  seeding dàn dựng thêm:
 
“ từng đến đó, giá cả mập mờ lắm!”
 
“Toàn  tàn tật ,  ăn cái gì? Khách hàng là thượng đế hiểu ?!”
 
“Chẳng khác gì gái ngành, mấy lớp học gì đó ai  là gì!”
 
  chịu nổi nữa,  phắt dậy chạy  ngoài thư viện.
 
 gọi cho Dư Sơ,  một lúc lâu chị mới bắt máy.
 
“Chị Dư, em…” – giọng  khàn đặc vì lo – “Mọi  vẫn  chứ? Cái bài   ảnh hưởng gì đến phòng gym ?”
 
Chị im lặng vài giây.
 
“Em   ?”
 
“Dạ.”
 
“Chị từng  , chuyện nhà để chị lo. Sắp thi , lo học , gọi  gì?”
 
“ chị định lo kiểu gì? Em  về gặp , bảo bà  xóa bài đăng!”
 
“Sở Tĩnh Tĩnh!” – chị quát khẽ, giọng nghiêm khắc.
 
 c.h.ế.t sững.
 
“Em còn  hiểu ? Sống với bà  bao năm mà   bà là loại  gì ? Bà  sẽ  lời em ?”
 
“Chúng  nỗ lực bấy lâu nay, là để kéo em  khỏi cái gia đình mục ruỗng đó. Em  nên  nó níu kéo thêm nữa.”
 
“Chị  em tự tin, kiên cường, mạnh mẽ. Không còn là Sở Tĩnh Tĩnh của ngày  – đứa trẻ   quyền lựa chọn.”
 
“Sau lưng em  chị,  Lục Phóng,  dì Đường,  tất cả  .”
 
“Cho nên, đừng để mấy chuyện đó ảnh hưởng. Thi cử cho . Còn  để chị lo.”
 
 siết chặt điện thoại, nghẹn ngào đáp:
“Vâng…”
 
 mà, Dư Sơ ơi, bao lâu nay chị  che chắn cho em.
 
Giờ đến lượt em bảo vệ    .
 
Chị  đúng—em  còn là Sở Tĩnh Tĩnh yếu đuối ngày xưa.
 
Lần , để em dùng cách của  để phản công.
 
 hít sâu một , mở ghi chú, bắt đầu gõ từng dòng.