Giang Phong : “Cái thật sự hề khoa trương chút nào, chị dâu chút gầy quá, phủ nhận là như thế lên hình sẽ hơn, nhưng ngoài đời thật thì thật sự quá gầy, như bây giờ là vặn, tin chị cứ hỏi Uông tổng nhà chị xem, xem xem em đúng ?”
Uông Văn Kiệt hắc hắc, : “Giang đại sư sai, vóc dáng hiện tại của em mới là hảo, cần giảm cân gì nữa, cứ giữ dáng như là .”
Tiêu Mẫn tủm tỉm, : “Vốn em còn đang định giảm béo đây, nếu như Giang đại sư cũng cảm thấy như là vặn thì chị cũng giảm nữa, duy trì cân nặng như là !”
Trong lúc chuyện, Uông Văn Kiệt và Tiêu Mẫn dẫn Giang Phong đến phòng ăn.
Trên bàn ăn bày biện đầy đủ món ngon đủ sắc hương vị.
Giang Phong rửa tay, xuống, : “Đây xem là một bàn ăn các món Quảng Đông do chính tay bếp trưởng tỉ mỉ , xem tối nay em lộc ăn !”
Tiêu Mẫn múc một bát canh cho Giang Phong, : “Tay nghề của bác Lý , xiên nướng mật và đậu hũ hẹ đều là món ăn đặc sản của bác , nếm thử xem vị thế nào?”
Giang Phong nhận lấy bát canh, : “Hừm, em ăn thật cẩn thận mới .”
Uông Văn Kiệt mở một bình rượu đỏ lâu năm, rót rượu : “Giang đại sư, tới Quảng Châu là tới để mai mối cho khách ?”
Giang Phong gật đầu : “ là đến mai mối cho khách, em tiếp hai vị khách đến từ Trung Hải, hai họ vốn là một đôi vợ chồng, khi ly dị liền cùng tới mời em mai mối, cũng thật là hiếm thấy!”
Tiêu Mẫn kinh ngạc : “Đôi vợ chồng ly dị cùng tới mời môi ? Thao tác thật đúng là trâu nha!”
Uông Văn Kiệt kinh ngạc : “Đều vợ chồng khi ly hôn bạn bè, nhưng đôi vợ chồng ly dị thể điều thể đó nhỉ!”
Giang Phong , giải thích: “Hai họ là hôn nhân thương nghiệp, khi kết hôn vẫn chơi khắp nơi, mấy năm trôi qua đều như , thời gian , mục đích thông gia của hai nhà đạt , ly hôn cũng ảnh hưởng gì, cho nên hai họ mới lựa chọn ly hôn, một nữa tìm kiếm hạnh phúc cho riêng , cho nên mới cùng tới mời em mai mối.”
“...”
Tục ngữ rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, vợ chồng Uông Văn Kiệt và Giang Phong cũng là bạn cũ, ba chuyện hết chủ đề, một bữa tối ăn đến hơn mười một giờ khuya mới xong.
Vốn Giang Phong định thue ephofng, nhưng vị vợ chồng Uông Văn Kiệt giữ .
Một đêm , vợ chồng Uông Văn Kiệt bồi Giang Phong tới tận rạng sáng mới trở về phòng nghỉ ngơi.”
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/viec-ket-day-to-hong-truoc-gio-ta-chua-phuc-ai-ca/chuong-1135nguu-buc-dai-lao-3.html.]
...
“Sinh ở Tô Châu, mặc ở Hàng Châu, ăn ở Quảng Châu, c.h.ế.t ở Liễu Châu”.
Sau khi Thượng Hải thông thương cảng biển đời nhà Thanh, Quảng Đông đổ xô đến Thượng Hải, tham gia các công việc ăn buôn bán.
Người Quảng Đông ở Thượng Hải chỉ trong thời gian ngắn tăng mạnh đến bốn, năm mươi vạn, các nhà hàng món ăn Quảng Đông nhanh chóng mọc lên, dần dần chinh phục Thượng Hải và những di dân khác, nhất là đám văn nhân.
Mà nhóm văn nhân rung bút lưỡi truyền thông của các thương nghiệp phát đạt, thế là cụm từ “Ăn ở Quảng Châu” cứ như bắt đầu lan truyền nhanh chóng.
Mà trong kết cấu bữa ăn của nền ẩm thực Quảng Châu, uống sớm chính là một việc cực kỳ quan trọng.
Chu Thiên Phong và Từ Tuyết Linh tối qua trò chuyện cực kì ăn ý, khi đưa cô về khách sạn, liền hẹn với cô hôm nay cùng uống sớm.
Sáng sớm, Chu Thiên Phong dậy gội đầu tắm rửa, một bộ quần áo nhẹ nhàng khoan khoái, đó lái xe tới khách sạn đón Từ Tuyết Linh.
Thật , tại khách sạn năm Từ Tuyết Linh ở cũng cung cấp sớm, hơn nữa hương vị cũng tệ, nhưng Chu Thiên Phong là lớn lên ở Quảng Châu, rõ sớm của nhà nào hương vị nhất, để thể cho Từ Tuyết Linh nếm thử hương vị sớm chính tông nhất của Quảng Châu, cũng sợ giày vò thêm vài tiếng đồng hồ.
Tám giờ ba mươi sáu phút sáng, Chu Thiên Phong mang theo Từ Tuyết Linh tới một cửa tiệm.
Tới nơi, Chu Thiên Phong lên tiếng giới thiệu: “Tuyết Linh, tiệm khai trương từ thời Vu Thanh hướng Quang Tự, đến nay lịch sử một trăm ba mươi mấy năm , chỗ chủ yếu kinh doanh bánh, bánh Trung Thu, một vài món ăn nhẹ, cho tới nay vẫn luôn đầu trong giới lâu.”
Từ Tuyết Linh cửa tiệm sớm huyên náo, chút mong đợi : “Một cửa tiệm hơn trăm năm vẫn buôn bán thế , chắc chắn chỗ độc đáo của nó, xem hôm nay lộc ăn no bụng !”
Chu Thiên Phong : “Hẳn là sẽ khiến cô thất vọng.”
Trong lúc chuyện, hai cửa tiệm, trong ngoài cửa tiệm danh tiếng trăm năm đều bao trùm một vẻ cổ kính, thiết kế vẫn duy trì như thiết kế phòng trăm năm , khiến cho tới cảm giác như xuyên qua thời .
Hai tìm một bàn trống xuống, lúc nhân viên phục vụ tới chào hỏi, Chu Thiên Phong liền thuần thục gọi những món đặc trưng của tiệm bánh .
Kết quả, Chu Thiên Phong gọi xong mấy món, một giọng cực kì quen thuộc vang lên từ lưng : “Phong Tử!”
Chu Thiên Phong xoay sang, chút lúng túng gọi: “Cha, !”